Giữa bọn họ trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lại trở thành bạn bè tốt nhất.
Làm sao không phải trong hoạn nạn tức có duyên số.
Tóc trên trán Từ Tử Khâm rơi lả tả, Lê Sơ vươn ngón tay vén gọn lại cho cô, ôn nhu nói: “Chúng ta về phòng nghỉ.”
Hai người ở trong phòng nghỉ nửa giờ, Lê Sơ đã nhận được tin nhắn của trưởng bối.
Thúc giục cô trở lại bữa tiệc.
Cũng đúng, tiệc đính hôn, nhân vật chính như cô không có ở đấy thì sao được.
Không để ý đến bàn chân đau nhức, Lê Sơ kiên cường chịu đựng trở lại phòng tiệc.
Tiệc đính hôn đã gần kết thúc, có không ít bạn bè thân thiết bắt đầu nói lời tạm biệt.
Lê Sơ đi tới bên cạnh Hạ Minh Châu, cùng anh tiễn khách đến chúc mừng.
“Chúng ta đi trước, lần sau tới uống rượu mừng kết hôn của hai người.”
“Tôi còn có việc, đi thôi, không cần tiễn.”
“Tôi cũng trở về.”
…
Lê Sơ vẫn duy trì nụ cười, tạm biệt khách toàn bộ khách khứa:
“Đi thong thả. Trên đường cẩn thận.”
“Cảm ơn ngài đã chúc phúc.”
…
Đến cuối cùng, Lê Sơ chỉ cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ.
Tiễn tất cả khách khứa xong, Lê Sơ phát hiện Phó Tự Trì không còn trong đó nữa, trong phòng tiệc cũng không còn ai, có lẽ anh đã sớm rời đi.
Không có người ngoài, Lê Sơ cũng thả lỏng không ít.
Một bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, “Mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483199/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.