Hạ Minh Châu là vị hôn phu của cô, là chồng tương lai, giữa vợ chồng vốn là vinh nhục cùng chung, hôm nay Hạ Minh Châu mất mặt mũi, cô cũng sẽ không thoải mái.
Lê Sơ hơi giơ ly rượu đỏ trong tay lên, “Phó tổng, tôi cũng kính ngài.”
Vừa nói xong, Lê Sơ đưa ly đến trước môi, nhấp một ngụm.
Trong ly mặc dù là nước nho, nhưng cô cũng không định uống một hơi cạn sạch.
Điểm dừng.
Phó Tự Trì sẽ hiểu.
Rốt cuộc, anh ta là một người thông minh.
“Chúc mừng.” Phó Tự Trì khẽ nhếch môi, thản nhiên phun ra hai chữ.
Chỉ là biểu tình lạnh lùng lại không hề giống như là đến chúc mừng.
Phó Tự Trì nhấp nhẹ một ngụm rượu đỏ, coi như nể mặt bọn họ.
Không khí xấu hổ trong đại sảnh yến hội cũng hòa hoãn rất nhiều.
Hạ Minh Châu đã sớm sắp xếp vị trí cho Phó Tự Trì, anh là cấp trên, là khách quý, đương nhiên phải ngồi bàn chính, “Phó tổng, chỗ của ngài ở bên kia.”
“Không cần, tôi ngồi đây.” Anh nhấc chân đi tới chỗ trống bên trái Trình Hi Vi.
Phó Tự Trì luôn độc đoán ngang ngược, nói một không nói hai, không ai thay đổi được quyết định của hắn.
Hạ Minh Châu cũng không kiên trì.
Trong khoảng thời gian này lượng công việc của công ty bận rộn, Phó Tổng bớt chút thời gian tham gia tiệc cưới của hai người đã cho bọn họ đủ mặt mũi.
Phó Tự Trì đối với anh có ơn tri ngộ, ân này, anh một mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-doc-chiem-nang/3483196/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.