Hoàng Thế Minh đương nhiên nghe hiểu lời nói của Khâm Định, người này chẳng phải đang chối bỏ trách nhiệm hay sao:
"Ông nói như vậy nghĩa là như thế nào? Chúng ta chẳng phải đang ngồi chung trên một chiếc thuyền?"
Khâm Đình cười nhẹ, bởi vì dây thanh quản sớm gặp vấn đề cho nên tiếng cười phát ra lúc này cũng đặc biệt quỷ quái:
"Hoàng tổng à, chiếc thuyền này là ông muốn lên, bây giờ thuyền cũng đã cạn nhiên liệu, tôi muốn ai xuống thuyền thì người đó phải xuống"
Hoàng Thế Minh hoảng sợ, nhưng nghĩ đến chuyện hiện tại gây gổ trở mặt cùng Khâm Định nhất định không phải là việc có lợi dành cho ông, chính vì vậy ông liền hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, hạ giọng nói:
"Khâm Định, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, ông có mối làm ăn, tôi đây nguyện xuất tiền, nếu như hiện tại tôi bị bắt, không nói đến chuyện sau này ông mất đi một chỗ làm ăn tốt, mà còn là chuyện bất lợi về sau..."
Khâm Định híp mắt:
"Hoàng Thế Minh, ông là đang muốn đe dọa tôi sao?"
Hoàng Thế Minh là muốn nói nếu như ông bị bắt thì ông nhất định sẽ khai ra người chủ mưu phía sau là Khâm Định:
"Khâm Định, ông nghĩ nhiều rồi, bây giờ không phải là chuyện đổ lỗi cho nhau, chúng ta nên cùng nhau tìm cách giải quyết chuyện này sao mới thỏa đáng"
Khâm Định trầm mặc, ánh mắt mang theo tia quái dị đánh giá người trước mặt. Hoàng Thế Minh trong nhất thời tự nhiên cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng cả lên, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655304/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.