Hoàng Thế Minh đương nhiên nghe hiểu lời nói của Khâm Định, người này chẳng phải đang chối bỏ trách nhiệm hay sao: "Ông nói như vậy nghĩa là như thế nào? Chúng ta chẳng phải đang ngồi chung trên một chiếc thuyền?" Khâm Đình cười nhẹ, bởi vì dây thanh quản sớm gặp vấn đề cho nên tiếng cười phát ra lúc này cũng đặc biệt quỷ quái: "Hoàng tổng à, chiếc thuyền này là ông muốn lên, bây giờ thuyền cũng đã cạn nhiên liệu, tôi muốn ai xuống thuyền thì người đó phải xuống" Hoàng Thế Minh hoảng sợ, nhưng nghĩ đến chuyện hiện tại gây gổ trở mặt cùng Khâm Định nhất định không phải là việc có lợi dành cho ông, chính vì vậy ông liền hít một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, hạ giọng nói: "Khâm Định, dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết, ông có mối làm ăn, tôi đây nguyện xuất tiền, nếu như hiện tại tôi bị bắt, không nói đến chuyện sau này ông mất đi một chỗ làm ăn tốt, mà còn là chuyện bất lợi về sau..." Khâm Định híp mắt: "Hoàng Thế Minh, ông là đang muốn đe dọa tôi sao?" Hoàng Thế Minh là muốn nói nếu như ông bị bắt thì ông nhất định sẽ khai ra người chủ mưu phía sau là Khâm Định: "Khâm Định, ông nghĩ nhiều rồi, bây giờ không phải là chuyện đổ lỗi cho nhau, chúng ta nên cùng nhau tìm cách giải quyết chuyện này sao mới thỏa đáng" Khâm Định trầm mặc, ánh mắt mang theo tia quái dị đánh giá người trước mặt. Hoàng Thế Minh trong nhất thời tự nhiên cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng cả lên, cảm giác giống như là nguy hiểm đang cận kề. Khâm Định im lặng một hồi rồi phất phất tay: "Hoàng tổng thật đúng là bình tĩnh, như vậy ông tạm thời tránh mặt một thời gian đợi vụ này chìm xuống, chung ta kế tiếp lại tiếp tục làm ăn" Hoàng Thế Minh vốn định tìm cách rời khỏi chỗ này, may mắn Khâm Định đã lên tiếng trước, ông vội vã gật đầu, có chút gấp gáp rời khỏi căn phòng ẩm thấp dưới lòng đất. Đàm Dật Nam thấy Hoàng Thế Minh đi rồi liền bước vào phòng của Khâm Định, ánh mắt của hắn có tia lạnh lẽo, trầm giọng hỏi: "Có cần xử lý ông ta không?" Khâm Định lại dùng giọng nói méo mó quỷ quái kia chậm rãi mở lời: "Tạm thời chưa thể xử lý ông ta, ông ta chính là hòm tiền của chúng ta, đợi đến khi chúng ta đạt được mục đích rồi, đến lúc đó xử lý ông ta cũng chưa muộn". Hoàng Thế Minh sau khi rời khỏi chỗ này liền lập tức đi rút toàn bộ tiền mặt mình có, nếu như để lâu ông sợ ngân hàng sẽ đóng băng tài khoản của mình, hơn nữa nhân tiện sự việc lần này vị trí trong Hoàng thị của ông khẳng định cũng sẽ bị ảnh hưởng, thế cho nên ông cũng muốn rút liền tiền của công ty, chỉ có điều tài khoản công ty sớm đã bị đóng băng rồi. Hoàng Thế Minh thuê một nhà nghỉ bình dân nằm cách xa trung tâm thành phố, nhân tiện đến tiệm xe cũ nói người ta thay cho mình một biển số giả, đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc sim mới, sau khi làm xong hết mọi việc ông liền gọi điện cho Hoàng Mộng Đình. Hoàng Mộng Đình vẫn còn mơ màng nằm trên giường ngủ, nghe thấy có tiếng chuông điện thoại reo vang nãy giờ, lại nhìn thấy số lạ liền không muốn nghe, nhưng bởi vì số điện thoại kia giống như rất kiên trì gọi đi gọi lại, cô mới có chút bực dọc bắt máy: "Là ai mà gọi nhiều như vậy?" Hoàng Thế Minh nghe thấy con gái hét lớn như thật cũng thật không ngờ tới, vội vã bỏ điện thoại cách xa tai mình một chút rồi trầm giọng: "Mộng Đình, là ba" Hoàng Mộng Đình đưa điện thoại đến trước mặt nhìn lại số điện thoại một lần nữa: "Ba sao? Ba vì sao lại dùng số điện thoại này?" Hoàng Thế Minh nhanh chóng nói: "Con tạm thời đừng nói gì cả, im lặng nghe ba nói đây. Hiện tại ba đang gặp một số vấn đề, thời gian này sẽ không thể xuất hiện, con mau chóng lập tức đặt vé máy bay quay trở về thu dọn hành lý, tiền cùng nữ trang và những món đồ quan trọng có giá trị đều thu xếp mang đi hết, sau đó chúng ta sẽ qua Singapore sống một thời gian" Hoàng Mộng Đình mới sáng ra đã được thông báo một tin quan trọng như vậy, trong nhất thời không thể thích ứng ngay được: "Qua Singapore sao? Sao đột nhiên chúng ta lại qua đó, qua đó trong bao nhiêu lâu? Ba à, ba rốt cuộc đang làm chuyện gì, ba giải thích rõ ràng cho con hiểu đi" Hoàng Thế Minh có điểm nóng giận: "Mộng Đình, ba hiện tại không thể giải thích quá nhiều với con được, con mau trở về nhà thu dọn những thứ ba nói, còn một điều nữa là nhớ kỹ không được nói chuyện này cho Hoàng Thế Vinh biết" Hoàng Mộng Đình nhíu mày: "Ba à, vì sao không được nói cho Thế Vinh?" Hoàng Mộng Đình vừa nói xong câu này thì đâu dây bên kia đã lập tức tắt máy, cô nhanh chóng gọi điện lại nhưng chỉ nhận được tiếng nói thân thiện của tổng đài nói thuê bao hiện tại không thể liên lạc được. Hoàng Mộng Đình có chút hoang mang, cô cũng không biết lúc này nên phải làm gì nữa, thế cho nên cô vội vã xuống giường đánh răng rửa mặt, mặc đại một bộ quần áo lên người rồi chuẩn bị hành lý. Đến khi mọi thứ xong xuôi vốn định ra về, cô liền nhớ ra chuyến đi lần này mình đi cùng Hoàng Thế Vinh, mà thời điểm này giữa Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đang xảy ra hiềm khích, cô lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này ở bên hắn, chính vì vậy Hoàng Mộng Đình quyết định đi tìm Hoàng Thế Vinh muốn hắn quay trở về Bắc Kinh với mình. Hoàng Mộng Đình biết thời điểm này Hoàng Thế Vinh đang ở trong phòng họp tham gia buổi chia sẻ, cô không có thư mời nên chỉ có thể ngồi ở bên ngoại đợi buổi chia sẻ kia kết thúc. Đến khi 11 giờ trưa, cánh cửa phòng hội nghị cuối cùng cũng mở ra, Hoàng Mộng Đình đứng dậy đi về phía cánh cửa muốn nhanh chóng tìm gặp Hoàng Thế Vinh, mắt thấy Hoàng Thế Vinh mặc tây trang lịch lãm chậm rãi bước ra ngoài, trái tim của Hoàng Mộng Đình trong phút chốc loạn nhịp. "Thế Vinh, chúng ta phải quay trở về Bắc Kinh gấp" Hoàng Mộng Đình kéo tay Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh có điểm khó chịu dùng sức thu tay lại. Hoàng Mộng Đình cũng không để ý nhiều, nhanh chóng nói tiếp: "Ba của tôi nói Hoàng thị đang xảy ra chuyện, cậu phải nhanh chóng trở về Hoàng thị để giải quyết" Hoàng Thế Vinh nghe thấy vậy liền im lặng nhìn Hoàng Mộng Đình một hồi: "Chú Hoàng gọi điện cho cô sao?" Hoàng Mộng Đình gật đầu: "Đúng vậy, việc không thể chậm trễ, tôi đã đặt vé máy bay giúp cậu rồi, 3 giờ chiều nay máy bay sẽ cất cánh" Hoàng Thế Vinh đột nhiên nghĩ ra một cách có thể nhanh chóng tìm được Hoàng Thế Minh, cho nên liền phối hợp cùng Hoàng Mộng Đình: "Hiện tại chú Hoàng đang ở đâu? Ý của tôi là bây giờ ở Hoàng thị có ai đứng ra giải quyết hay chưa?" Hoàng Mộng Đình cũng không suy nghĩ gì nhiều, trong phút chốc quên đi mất lời căn dặn của ba mình là không được nói cho Hoàng Thế Vinh biết: "Hiện tại ba của tôi không có mặt tại công ty, ông ấy cũng không nói gì với tôi nhiều, đi thôi đừng ở đây tốn thời gian nữa, chúng ta phải lập tức trở về" Hoàng Thế Vinh im lặng đi cùng Hồng Mộng Đình vào trong thang máy, Tô Đồ Lang Quân ở bên này đang đứng nói chuyện với một vài người, ánh mắt vẫn lơ đãng liếc nhìn về phía Hoàng Thế Vinh. Ngày hôm qua Hoàng Thế Vinh và cậu vốn dĩ không muốn tiếp tục đóng kịch chuyện hai người trở mặt nữa, nhưng mà xem tình hình hiện tại đúng là vở kịch này vẫn nên kéo dài thì tốt hơn. Quả nhiên, rất nhanh điện thoại trong túi quần của Tô Đồ Lang Quân truyền tới một hồi rung nhè nhẹ, người nọ gửi tới một đoạn tin nhắn ngắn gọn như thế này: Anh quay trở về trước, em chú ý an toàn. Tô Đồ Lang Quân quay trở về phòng, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Thành, hướng hắn nói qua tình hình hiện tại một cách giản lược nhất. Tô Thành đương nhiên hành động rất nhanh gọn, sớm đã bố trí người đi theo dõi những người có mối quan hệ với Hoàng Thế Minh, trước mắt tạm thời vẫn chưa thấy tin tức gì của ông ta. Tô Đồ Lang Quân tắt điện thoại, thở dài một hơi, ở bên cạnh ban công lơ đãng nhìn xuống lòng đường, một hồi liền thấy bóng dáng của Hoàng Thế Vinh và Hoàng Mộng Đình cùng một số hành lý để bên cạnh. Có lẽ bọn họ đang đứng đợi xe taxi chở ra sân bay, Tô Đồ Lang Quân rơi vào trầm mặc, trong lòng chẳng hiểu sao có chút không được can tâm cho lắm, có lẽ là do người đàn ông này ngày hôm qua cùng cậu phát sinh quan hệ, khiến cho cậu quyến luyến hắn rồi, không muốn để hắn đi cùng người con gái khác nữa. Ở bên dưới, Hoàng Thế Vinh đã ngồi vào trong taxi cùng Hoàng Mộng Đình đến sân bay, dọc đường đi hắn vẫn bảo trì im lặng, Hoàng Mộng Đình ngược lại thì có chút luống cuống, lo lắng đứng ngồi không yên. Hoàng Thế Vinh thấy vậy thì chậm rãi thăm dò: "Chú Hoàng còn nói gì nữa không?" Hoàng Mộng Đình thấy Hoàng Thế Vinh chủ động lo lắng cho mình như vậy, trong lòng tránh không khỏi có điểm kích động, cũng tưởng rằng mối quan hệ của bọn họ đang có tiến triển tốt, tuy rằng Hoàng Thế Vinh ngoài mặt vẫn luôn lạnh lùng nhưng lại rất thực tâm mà đế ý đến cô, thế cho nên trong một phút lung lay Hoàng Mộng Đình đều không nghĩ đến lời nói của ba mình nữa: "Ba tôi còn nói, chuyện ba tôi gọi điện đến, không được nói cho cậu biết" Hoàng Thế Vinh trong lòng có chút bất ngờ xen lẫn khó hiểu, nếu đã nói không được nói ra tại vì sao Hoàng Mộng Đình còn nói, hắn cũng không biết Hoàng Mộng Đình rốt cuộc biết được những gì nữa. Hoàng Mộng Đình thấy Hoàng Thế Vinh im lặng như thế liền nhanh chóng giải thích thêm: "Có lẽ ba tôi không muốn cậu lo lắng" Hoàng Thế Vinh gật đầu nhàn nhạt đáp: "Có lẽ vậy, cho nên khi trở về cô cũng đừng với chú Hoàng là đã nói chuyện này với tôi, tránh để cho chú ấy phải lo lắng" Tuy rằng không nhìn ra được Hoàng Thế Vinh có chút dịu dàng gì, nhưng lời hắn nói ra cũng là rất quan tâm đến ba của cô, Hoàng Mộng Đình tự nhiên cảm thấy trái tim ấm áp đập liên hồi chỉ gật đầu ừ một tiếng rồi nói: "Cảm ơn".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]