Chương trước
Chương sau
Tắm rửa vốn là một chuyện rất mất sức, hơn nữa còn là hai đứa nhỏ cùng một lúc. Phòng tắm trong nhà có một cái bồn tắm lớn, bốn người ở trong chơi cực kỳ vui vẻ, nhân vật chiếm spotlight nhất không ai khác chính là Tiểu Dạ, cũng vì đứa nhỏ này luôn nhiều lời hỏi những câu hỏi không ai ngờ tới sau đó lại tự mình đưa ra đáp án đúng đến bất ngờ mà cả một quá trình đều chọc cười ba người còn lại. Tiểu Dực cũng phá lệ cười lớn tiếng nhiều hơn một chút, nhưng bởi vì trong người Tiểu Dực có bệnh hen suyễn nên không thể ngâm nước lâu, cũng không thể cười quá nhiều sẽ khiến cho thân thể nhỏ bé không chịu nổi, cho nên loay hoay một hồi, Hoàng Thế Vinh cũng đành phải cưỡng chế ôm lấy Tiểu Dạ giống như con loăng quăng kia vào trong phòng ngủ để mặc quần áo.
"Tiểu Dạ, con đừng quậy, Tiểu Dực cười nhiều sẽ không tốt đâu, không biết chừng còn sẽ lên cơn hen suyễn"
Tiểu Dạ nghe thấy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Tiểu Dực cho nên liền gật đầu ngoan ngoãn không nên tiếng nữa, nhưng cứ nhìn đến gương mặt hài hước kia của nó, Hoàng Thế Vinh có muốn không cười cũng phải cười. Tiểu Dạ thấy vậy liền hỏi nhỏ:
"Ba cười cái gì thế?"
Hoàng Thế Vinh xoay người lấy quần áo mới của Tiểu Dạ giúp nó mặc lên người:
"Là cười con đó, gương mặt của con mang tính giải trí rất cao"
Tiểu Dạ lại phát huy sự tò mò của bản thân hỏi:
"Gương mặt mang tính giải trí cao là như thế nào?"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Chính là gương mặt giống như con"
Tiểu Dạ xoay người nhìn về phía Tiểu Dực đang được Tô Đồ Lang Quân giúp mặc đồ bên cạnh:
"Tiểu Dực cũng giống con, nhưng mà con nhìn thấy có chỗ nào có thể gây cươi đâu"
Hoàng Thế Vinh ừ một tiếng:
"Tiểu Dực không giống con, con nhìn xem em con rất ngoan ngoãn nhã nhặn, còn con thì lại giống như con khỉ không chịu ngồi im một chỗ vậy"
Tiểu Dạ dơ tay lên cao, chui đầu vào trong cổ áo:
"Con khỉ ở trong sở thú sao?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu:
"Đúng vậy"
Tiểu Dạ lại nói tiếp:
"Khỉ con rất là thích ăn chuối, nhưng mà quá chuối rốt cuộc vì sao gọi là quả chuối a, nó cong cong mà, sao lại không gọi là quả cong đây"
Đó chính là cách nói chuyện của tiểu Dạ khiến cho quá trình tắm vừa rồi cười đến no bụng. Đứa nhỏ nghịch ngợm này luôn luôn có sự tò mò với thế giới xung quanh, chỉ có điều chuyển hướng cũng rất nhanh, rõ ràng đang bàn luận đến vấn đề này, lại có thể đột nhiên chuyển sang một vấn đề khác không liên quan, sau đó lại tự mình kết luận vấn đề đó một cách hài hước.
Hoàng Thế Vinh cảm thấy tốt nhất là không nên tiếp lời với đứa nhỏ này, nếu không câu chuyện chỉ sợ sẽ trôi dạt về một vùng đất mới mẻ nào đó mất:
"Ba đi tắm, con để ý Tiểu Dực, đợi ba chuẩn bị xong thì chúng ta sẽ đến nhà ông ngoại"
Nói rồi Hoàng Thế Vinh liền ra khỏi phòng, Tô Đồ Lang Quân đang ngồi ở trên ghế sô pha nhắn tin cho ai đó, vừa thấy hắn đi ra liền tắt máy, ngẩng đầu lên nói:
"Anh đi tắm trước đi"
Hoàng Thế Vinh bước về phía Tô Đồ Lang Quân, ngồi xuống cạnh cậu, dáng vẻ mất sức lười biếng ngả lưng về phía sau:
"Quân Quân, anh cảm thấy sắp hết sức lực rồi"
Bởi vì vừa mới rồi trong phòng tắm, Hoàng Thế Vinh phụ trách Tiểu Dạ luôn chân luôn tay, nhảy nhót liên tục, còn cậu thì lại phụ trách Tiểu Dực vô cùng ngoan ngoãn chỉ ngồi im một chỗ rất phối hợp, cho nên bây giờ căn bản không cảm thấy mệt mỏi gì giống như Hoàng Thế Vinh.
Tô Đồ Lang Quân ôn nhu nhìn Hoàng Thế Vinh, thấy bộ dạng lười biếng kia của hắn cũng thương tình thưởng cho hắn một nụ hôn nhẹ vào má:
"Lúc đầu còn chưa quen cho nên hơi đuối sức, hay là chúng ta tìm bảo mẫu phụ giúp chăm sóc có được không"
Hoàng Thế Vinh gật gật đầu:
"Tìm sớm một chút, anh quả thật quản không được tên nhóc Tiểu Dạ kia"
Tô Đồ Lang Quân buồn cười:
"Ba của anh lúc trước nhất định cũng là mang dáng vẻ giống của anh bây giờ, anh lúc còn nhỏ cũng giống hệt như nó vậy"
Hoàng Thế Vinh kéo tay của Tô Đồ Lang Quân, ngón tay cũng cố ý gãi gãi vào lòng bàn tay cậu, thâm ý nói thế này:
"Quân Quân, anh muốn được thưởng, hay là em tắm cho anh đi"
Tô Đồ Lang Quân đánh vào tay của Hoàng Thế Vinh:
"Không được, anh tự mình tắm đi, chúng ta còn phải qua nhà ba em nữa"
Hoàng Thế Vinh đứng dậy, cúi người ôm lấy Tô Đồ Lang Quân đi vào trong phòng tắm:
"Không được, em phải giúp anh tắm mới được"
Quả nhiên tính khí ngang bướng kia của Hoàng Thế Vinh cũng rất có điểm tương đồng với Tiểu Dạ, Tô Đồ Lang Quân còn chưa kịp từ chối thì cửa phòng tắm đã nhanh chóng đóng lại rồi. Kế tiếp, người đàn ông nào đó lại không ngại ngùng gì cởi sạch sẽ trước mặt của đối phương, thân hình cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc vô cùng bại lộ ở trước mặt của Tô Đồ Lang Quân, gương mặt của hắn góc cạnh hoàn hảo, từng đường nét đều nam tính bức người, cộng thêm ánh mắt xấu xa tà ý kia thật chính là vũ khí lợi hại khiến cho trái tim người khác cũng có chút loạn nhịp.
Tô Đồ Lang Quân mấy năm năm nay nhìn hắn cũng không ít, lúc mặc đồ hay lúc không mặc đồ đều nhìn qua, biểu cảm gương mặt hắn cũng trở nên quen thuộc, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy người đàn ông này càng bá đạo lưu manh thì lại càng thu hút cậu nhiều nhất.
Tô Đồ Lang Quân đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt có chút bất lực nhìn hắn:
"Hoàng Thế Vinh để em nhắc cho anh nhớ, anh bây giờ đã làm ba của hai đứa nhỏ rồi đấy, còn muốn em tắm cho anh sao?"
Hoàng Thế Vinh đáp:
"Tiểu Lang Quân, em nói như vậy tức là có Tiểu Dạ và Tiểu Dực rồi liền không quan tâm đến anh sao?"
Nói rồi hắn liền tiến lên phía trước, nhanh chóng cởi quần áo trên người cậu, bàn tay to lớn không biết tiết chế bắt đầu xoa nắn khắp mọi nơi trên da thịt cậu. Bọn họ hiện tại không mặc đồ, ở trong phòng nhỏ như vậy, nói muốn tắm rửa đơn thuần có thể thật sự đơn thuần được sao, trong phòng tắm rất nhanh liền truyền ra tiếng nước chảy giống như là cố tình muốn che đi tiếng va chạm da thịt kịch liệt kia.
...
Tiểu Dạ và Tiểu Dực không ngoài dự đoán đều chiếm được cảm tình của hai người Tô Thành và Đồ Du Du, chỉ có điều có lẽ Tô Thành ở trong hắc đạo nhiều năm, trên gương mặt lạnh lùng vẫn không thể mang vẻ ôn nhu được, cho nên Tiểu Dực vốn dĩ nhu thuận lại có phần cảm thấy sợ hãi người ông ngoại này. Còn Tiểu Dạ lúc đầu cũng rất ngại ngùng, không dám chạy loạn lung tung trước mắt của Tô Thành, đứa nhỏ kia không biết tại vì sao rất biết cách làm thân với người khác, chỉ một lát sau liền có thể ngồi ở trên đùi của Tô Thành thoải mái mà nói chuyện vui vẻ.
Đồ Du Du rất yêu thích đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tiểu Dực, tuy rằng vẫn còn chút nhút nhát nhưng vẫn rất lễ phép, trong đôi mắt ngây thơ kia hiện lên tia chăm chú lắng nghe mỗi khi Đồ Du Du nói chuyện với nó.
Một nhà sáu người ăn xong bữa tối, Hoàng Thế Vinh, Tô Đồ Lang Quân cùng Tô Thành lên phòng làm việc nói chuyện, để Đồ Du Du cùng hai đứa nhỏ vui vẻ ở dưới lầu.
Tô Thành gọi hai người qua không hẳn là vì chuyện của hai đứa nhỏ Tiểu Dực và Tiểu Dạ, mà gần đây hắn tìm ra được tung tích của Khâm Định, hơn nữa chuyện còn bất ngờ hơn nữa là Hoàng Thế Minh cùng Khâm Định có trao đổi qua lại với nhau:
"Thế Vinh, tôi phát hiện ra gần đây chú của cậu có liên hệ với Khâm Định. Tôi đã biết chỗ ở của Khâm Định, vốn là định cho người tới giải quyết, nhưng việc này còn liên quan đến cả Hoàng Thế Minh, tôi nghĩ chúng ta nên suy nghĩ hành động thật kỹ càng, một lưới tóm gọn hai con chuột kia"
Hoàng Thế Vinh có chút bất ngờ, tại vì sao Hoàng Thế Minh lại có quen biết với Khâm Định được:
"Việc này chú có xác định chắc chắn chưa?"
Tô Thành gật đầu:
"Đã xác định, không thể nào sai, hơn nữa chuyện vụ tai nạn của ba cậu cũng là có sự nhúng tay của Khâm Định, điều tra qua liền phát hiện Lăng Chính Mãnh kia có chút thông tin đồn đại liên quan đến vụ làm ăn ma túy, nếu như mọi chuyện giống như tôi nghĩ, vậy thì người chú họ kia của cậu..."
Tô Thành nói đến đây liền dừng lại, Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn luôn ở một bên im lặng lắng nghe. Cậu nhớ tới Hồ Hân Nghiên cũng từng nói rằng Lăng Chính Mãnh không phải người ngay thẳng, trong tay cậu còn nắm giữ chứng cứ rửa tiền của hắn ra nước ngoài. Nói gì thì nói Lăng Chính Mãnh sắp sửa trở thành con rể của cục trưởng trong thành phố, thân thế phô trương có tiếng nói, nếu như quả thật muốn qua mặt đội điều tra về số ma túy kia khẳng định cũng có thể chót lọt.
Hoàng Thế Vinh rơi vào trầm mặc một hồi mới nói tiếp:
"Nếu như Hoàng Thế Minh quả thật có dính dáng đến chuyện buôn bán thứ hàng cấm kia, vậy thì đúng là không ai có thể giúp ông ta được"
Tô Đồ Lang Quân nhìn về phía của Hoàng Thế Vinh:
"Nếu vậy thì em có cách này, chúng ta nên bắt đầu từ Hồ Điển. Hồ Điển là cục trưởng trong thành phố, ông ta là người có tiếng nói, nếu có ông ta giúp sức nhất định mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày:
"Hồ Điển? Chỉ e ông ta không những không chịu giúp sức còn muốn làm khó chúng ta"
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười:
"Anh đừng quên chúng ta còn có Hồ Hân Nghiên, cô ấy rất muốn ba của mình biết được bộ mặt thật của Lăng Chính Mãnh, có cô ấy trợ giúp nhất định chúng ta sẽ có được sự hỗ trợ của Hồ Điển nhanh thôi, đến khi ấy chúng ta một lưới tóm gọn cả Khâm Định cùng Hoàng Thế Minh".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.