Cao Ứng Hòa vừa nói xong câu này liền tự nhiên cảm thấy mình đúng là ngu ngốc vô cùng. Quả nhiên, Tô Đồ Lang Quân thản nhiên nói một câu khiến cho Cao Ứng Hòa cũng hơi bị ngại ngùng một chút:
"Ứng Hòa, cậu không phải không biết, tôi vốn dĩ vẫn ở chỗ này mà, có gì trùng hợp sao?"
Tô Đồ Lang Quân nói đến đây, Cao Ứng Hòa liền im bặt không biết nên nói cái gì. Sau đó Tô Đồ Lang Quân cũng không làm phiền mọi người nữa, cậu vẫn còn một số công việc cần giải quyết, thế cho nên chỉ nói một câu rồi bước lên lầu:
"Ứng Hòa, cậu cứ tự nhiên, tôi có một chút chuyện cần phải giải quyết"
Đợi cho Tô Đồ Lang Quân rời đi rồi, Cao Ứng Hòa liền quay sang Hoàng Thế Vinh nhỏ giọng nói:
"Cậu nói xem có phải lời vừa rồi tôi nói bị cậu ta nghe được hay không, cậu ở cùng cậu ta lâu như vậy, cậu là người hiểu cậu ta nhất, cậu ta có phải vì mấy lời nói kia của tôi mà tức giận hay không?"
Hoàng Thế Vinh cũng buồn cười, Cao Ứng Hòa này vốn rất nhanh mồm nhanh miệng và tự tin, nhưng chẳng hiểu sao từ nhỏ đến lớn cứ thấy Tô Đồ Lang Quân lại như thấy hổ, đột nhiên hóa thành con thỏ con ngoan ngoãn sợ sệt, nói năng khép nép:
"Hẳn là không"
Cao Ứng Hòa có chút không tin tưởng cho lắm:
"Phải không? Hy vọng là như thế, cậu ta sẽ không vì lời nói kia mà tức giận"
Hoàng Thế Vinh thở dài:
"Cao Ứng Hòa, lúc cậu ở trước mặt tôi sao lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655294/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.