Hoàng Thế Vinh đột nhiên điên cuồng luật động, khiến cho Tô Đồ Lang Quân không bắt kịp tiết tấu, hơi thở hỗn loạn, lời nói ngắt quãng:
"Không biết... vừa rồi chỉ lo anh... tay bị thương... a"
Hoàng Thế Vinh nghe được câu trả lời thì mỉm cười:
"Phải không?"
Tô Đồ Lang Quân vòng tay ôm lấy cần cổ của Hoàng Thế Vinh kéo xuống, hai mắt sớm đã phiếm hồng vì dục vọng, cả người có một tầng mồ hôi mỏng bỏng loáng đến quyến rũ:
"Tiểu Vinh, đừng quá nhanh... sẽ hỏng mất"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Không nhanh sẽ không khiến em ghi nhớ, lần sau một mình ở bên ngoài sẽ trêu chọc người khác"
Tô Đồ Lang Quân nức nở cầu xin:
"Sẽ... hỏng mất... đừng như vậy... ông xã.... Tiểu Vinh... sẽ hỏng"
Hoàng Thế Vinh nhìn thấy dáng vẻ thấm mệt đến vô lực kia của Tô Đồ Lang Quân cũng đau lòng không cố tình trêu chọc cậu nữa, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ tóc cậu, động tác cũng biến chuyển khoan thai nhịp nhàng:
"Tiểu Lang Quân ngoan, ông xã thương em, chỉ là em sau này phải ngoan ngoãn, ra ngoài một mình không được trêu chọc đàn ông có biết chưa"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu, tuy rằng vô duyên vô cớ bị thành lập tội danh không làm, sau đó bị đưa tới thực hiện "phán quyết" nhưng mà đối với vị "thẩm phán" đang rong ruổi trên người này đây lại không có năng lực kháng cự, chỉ có thể nhỏ giọng phục tùng:
"Ừm... đã biết... nhẹ một chút... nhẹ một chút có được không"
Hoàng Thế Vinh hôn lấy cái miệng nhỏ ngọt ngào liên tục đáng thương cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655274/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.