Trong căn nhà hoang này thoáng chốc cũng chỉ còn Hoàng Thế Vinh và Lâm Hiền đối diện nhau, một người vắt chéo hai chân ngồi trên ghế gỗ, một người dáng vẻ cảnh giác đứng ở trước mặt quan sát người còn lại. Tuy Hoàng Thế Vinh là người trẻ tuổi, nhưng trên người hắn luôn toát ra một cỗ khí băng lạnh khiến cho người khác khó thân cận, cũng rất khó để thăm dò ý muốn của hắn.
Rõ ràng Hoàng Thế Vinh mặc trên người một bộ tây trang đường hoàng, nhìn qua phải thật giống thành phần tri thức tinh anh, nhưng Lâm Hiền lại cảm thấy hắn thực chất chẳng khác gì với đám người lưu manh bà thường tiếp xúc, so với đám lưu manh kia hắn thậm chí còn có phần hung ác ngang tàng hơn.
Lâm Hiền tạm thời chưa thể đoán ra được ý muốn của Hoàng Thế Vinh, nhưng một người đàn bà xảo quyệt như bà đương nhiên có thể lờ mờ nhận ra được nhất định là có liên quan đến Tô Đồ Lang Quân. Bà nghĩ rằng mấy ngày hôm nay mình gọi điện cho Tô Đồ Lang Quân làm phiền như thế, có phải là cậu sai người trước mặt đến cảnh cáo mình hay không:
"Có phải Tô Đồ Lang Quân gọi cậu đến hay không?"
Hoàng Thế Vinh dùng ánh mắt sắc bén không chứa bất cứ một tia cảm xúc gì nhìn Lâm Hiền:
"Ở nơi này bà không được phép đặt câu hỏi"
Lâm Hiền im lặng, cỗ khí băng lãnh trên người Hoàng Thế Vinh quả thật đã thành công chạm đến sự sợ hãi trong lòng bà. Hoàng Thế Vinh chầm chậm nói tiếp:
"Bà nói Tô Đồ Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655266/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.