Hoàng Thế Vinh quả thật không muốn "gây sức ép" với Tô Đồ Lang Quân, chỉ có điều Tô Đồ Lang Quân buổi tối lại "không thành thật" lăn qua lộn lại cuối cùng lăn đến trên người hắn, kết quả hai người liền nồng nhiệt nóng bỏng đến tận khuya.
Sáng hôm sau Tô Đô Lang Quân hiếm khi không rời giường sớm, Hoàng Thế Vinh nằm nghiêng người chống tay lên đầu quan sát cậu. Người nọ sau một hồi liền chầm chậm mở mắt, ánh mắt mang theo tia mơ màng nhìn hắn, sau đó liền với tay qua lấy điện thoại xem giờ.
Tô Đồ Lang Quân vừa nhìn giờ trên màn hình điện thoại cũng tỉnh táo lại một chút, vốn định ngồi dậy xuống giường luôn nhưng nghĩ dù sao cũng muộn rồi, chuẩn bị vội vàng đến đâu thì đến công ty cũng vẫn muộn. Chính vì thế Tô Đồ Lang Quân liền khàn giọng oán trách:
"Cậu dậy từ khi nào, vì sao không gọi tớ?"
Hoàng Thế Vinh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Tô Đồ Lang Quân, cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn chào buổi sáng:
"Nhìn cậu ngủ cũng là một loại hưởng thụ đó, cho nên tớ mới không muốn gọi cậu".
Buổi sáng ngọt ngào cứ như vậy trôi qua, Hoàng Thế Vinh lái xe đưa Tô Đồ Lang Quân đến Tô thị, nhìn thấy bóng người biến mất sau cánh cửa lớn dưới đại sảnh hắn mới lái xe chuyển hướng đến một căn nhà bỏ hoang ở khu vực ngoại thành.
Viên Dực nói rằng anh ta tìm thấy Trương Toàn ở trong một sòng bài, khi ấy cậu ta suýt chút nữa bị người trong sòng bài đó chặt đi cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655265/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.