Đứng trước tình anh em nhiều năm thân thiết cùng vật sinh ra đã gắn ở trên người mình, Hà Hồng dù có là lão cáo già đến đâu đi chăng nữa cũng phải khuất phục trước sự điên rồ liều mạng của Hoàng Thế Vinh.
"Tôi nói, tôi nói..." Hà Hồng hai mắt trợn trắng, khàn khàn lên tiếng.
Hoàng Thế Vinh híp đôi mắt nguy hiểm, hắn mang theo sự uy hiếp đáng sợ nói thế này:
"Biết gì thì mau nói, đừng để tao phải hỏi nhiều, tao không có kiên nhẫn!"
Đối diện với một Hoàng Thế Vinh như vậy, Hà Hồng trong lòng tự giác nhảy dựng lên, ông ta thật không ngờ một tên thiếu gia vắt mũi chưa sạch lại có thể mang theo sự tà ác đến thế:
"Tôi quả thật có liên hệ với Khâm Định, là 1 tháng trước đây, nhưng chúng tôi chưa từng gặp mặt, tôi cũng không biết người cậu muốn tìm là ai"
Hoàng Thế Vinh trầm mặc, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo nhìn thẳng xuống phía Hà Hồng. Hắn đình chỉ động tác một lúc, ánh mắt thâm sâu khó lường, tất cả mọi người xung quanh cũng đều im lặng giống như chờ đợi quyết định của hắn. Hoàng Thế Vinh chậm rãi đưa khẩu súng nhỏ kia đặt ở trên trán của Hà Hồng, dáng vẻ ý muốn nói ông ta không có thông tin hắn cần vậy thì không cần giữ cái mạng này nữa.
Hà Hồng thật ra rất biết quý trọng mạng sống của mình, ông vừa nhìn thấy ánh mắt giống như tu la muốn giết người kia của Hoàng Thế Vinh, trái tim trong lồng ngực cũng đập mạnh liên hồi vì hoảng hốt:
"Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-tuong-anh-ay-cung-vo-dung/1655248/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.