Đại thúc liếc nhìn Tha Bả Ti Nhi, thấp giọng mắng "Tiểu bạch kiểm!" Sau đó thất vọng tránh ra.
Tha Bả Ti Nhi hừ một tiếng, "Về sau đừng nói tôi vô dụng, ít nhất tôi cũng có thể làm bia đỡ đạn cho chú đấy."
Mỹ nữ trên sân khấu cười sáng lạn, hướng về Khương Vũ Bạch hỏi: "Khách nhân có thể cho biết tên họ của mình được không. Đạt được danh hiệu vương tử sẽ có được rất nhiều phần thưởng phong phú. Đêm nay rượu sẽ được phục vụ miễn phí, lại còn có thể lấy được số điện thoại của tôi nữa!"
"WOW!" Dưới đài dâng lên một trận ồn ào. Phần thưởng quả nhiên rất phong phú, rượu miễn phí cùng số điện thoại của mỹ nữ, Tha Bả Ti Nhi ghen tị đến mức tròng mắt sắp rớt ra tới nơi.
Về phần Khương Vũ Bạch, cổ họng hắn không phát ra một tiếng, đôi mắt không ngừng liếc nhìn quần chúng vây xem ở phía dưới.
Mỹ nữ thấy hắn không đáp lời, lại hỏi: "Chẳng lẽ, tiểu vương tử của chúng ta đêm nay là khách nhân từ Đông Phương tới, nghe không hiểu tiếng Anh sao?Các đại gia đoán xem hắn đến từ đâu? Là Nhật Bản hay Việt Nam 0.0? Nếu không thì là Hàn Quốc?"
Tha Bả Ti Nhi ở phía dưới không vui rống to: "Trung Quốc! Trung Quốc!"
Theo thanh âm của Tha Bả Ti Nhi, ánh mắt sắc bén của Khương Vũ Bạch lập tức quét đến ta. Lòng ta cảm thấy nhột nhột, hắn nhất định là tìm ta, ta nhanh tay kéo Tha Bả Ti Nhi, ngồi xổm xuống tính chuồn đi. Thấy ta như vậy, Tha Bả Ti Nhi vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-trung-vo-nhan-quy-truong-phu/764427/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.