Từ đó, không thấy Ngô Vũ xuất hiện trước Tuyết Nhung nữa. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhóm bạnvẫn tiếp tục đến quán bar của Tim. Nhưng khác trước kia, bây giờ trongbọn họ vắng bóng một người. Không khí trong quán bar vẫn nhàn tản nhưthường ngày. Sau những giai điệu sôi nổi, tiếng đàn của Tim bỗng lắnglại, làm dịu bớt sự mệt mỏi của mọi người. Từ lúc mới đến, Tuyết Nhungđã ngồi thẫn thờ một chỗ, dù Susan có kể bất kỳ câu chuyện cười nào côcũng không thể vui vẻ.
Một ngày nọ, khi mọi người đã về hết, Timvẫn thấy Tuyết Nhung ngồi đó, buồn rầu nghĩ về những tâm sự trong lòng.Anh liền bước về phía cô, cúi xuống, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay để anh dành tặng riêng cho em một bài nhé!”. Nói đoạn, anh bước về phía cây đàn,quay đầu nhìn về phía Tuyết Nhung bằng ánh mắt tràn đầy tình thương vàsự quan tâm. Cô nhìn anh, mỉm cười, gật đầu. Mười ngón tay điêu luyệncủa Tim lướt nhẹ trên phím đàn: “Rê, đô, đô, đô, mí…”. Mới nghe mấy nốtnhạc đầu tiên, Tuyết Nhung đã biết đây là điệu dân ca Scốtlen “Nhữngngày đã xa” trong phim “Cây cầu Waterloo”. Đó là khúc nhạc vô cùng thânthuộc với cô! Ngày còn trẻ, mẹ cô rất thích bài hát này. Thậm chí bà còn sưu tập những bản dịch tiếng Trung của bài hát, sau đó đọc và thưởngthức từng bài, từng bài. Tuyết Nhung vẫn còn nhớ mẹ và cô thích nhất lời dịch bài hát như sau:
Làm sao có thể quên người bạn cũ
Liệu quên rồi ta có thể cười vui
Dù bạn bè ta có thể quên nhau
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-to-doi-mat-xinh-dep-cua-em/3007088/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.