Chương trước
Chương sau
Editor: Bắp
Beta: Nhóc
- -----------------------------------------------------
Kỳ thật Bạch Vi đã tóm lược rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như Mộ Linh đem rắn nhét vào váy Mộ Tử, cô gái nhỏ bị dọa đến mất vía, ở trước mặt bao nhiêu người mất khống chế, nhận hết cười nhạo cùng trách móc.

Lại ví như, Mộ phu nhân thiên vị Mộ Linh, không phân tốt xấu trách cứ Mộ Tử không biết xấu hổ, còn ép cô lấy cái kia xem như lễ vật.
Có chút tổn thương, là khắc cốt ghi tâm, nếu như con gái đã quên đi, Bạch Vi cũng không muốn nhắc lại nữa.
Đoạn thời gian kia, bà mang theo hai đứa con trôi qua rất gian nan.
Mộ lão gia tử qua đời, Mộ gia do Mộ phu nhân quản lý, ăn nhờ ở đậu khiến cho Mộ Tử sinh ra cảm giác hướng nội, chị em Mộ gia bắt nạt đã khiến cô thậm chí tồi tệ hơn. Sau sự cố đó, trên mặt Mộ Tử đã không còn nụ cười…
Bạch Vi vô số lần muốn rời đi.
Chỉ là vì mềm yếu, bà lần lượt thỏa hiệp… Nghĩ rằng nhịn một chút sẽ không có việc gì, chịu đựng một lúc rồi sẽ qua, bất tri bất giác đã đến ngày hôm nay.
Bà cảm thấy áy náy với Mộ Tử, cảm thấy nếu như không phải chính mình vô năng, con gái bà sẽ không có ngày hôm nay…

Mộ Tử không có ký ức của nguyên chủ.
Nghe xong lời Bạch Vi nói, trong nội tâm cô đối với chị em Mộ gia thêm phần chán ghét, càng nhiều nữa là kinh hãi Mộ Dung Thừa!
Mộ Dung Thừa đến cùng muốn làm gì?!
Nhất thời không nghĩ ra, hắn rốt cuộc làm sao mà nhận ra cô?!
Cho dù cảm thấy em gái không đúng, cũng sẽ không liếc một cái biết cốt lõi là Tô Tử nha!!
Mộ Tử hiện giờ cảm thấy rất suy sụp.
Cô thù lớn chưa trả, nhanh như vậy đã bị người ta tóm cái đuôi nhỏ, tâm tình vui sướng không nổi.

Vừa nghĩ Mộ Dung Thừa giống như trái bom hẹn giờ, lo lắng đề phòng không nói, còn rất phiền muộn.
Mộ Tử biểu cảm uể oải.
Bạch Vi cho rằng cô đang nghĩ chuyện lúc nhỏ cô bị khi dễ, vô cùng thương yêu vỗ nhẹ lưng cô.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Có người đến.
Mộ Tử giúp Bạch Vi bê sữa nóng ra ngoài, giương mắt nhìn Mộ Dung Thừa lười biếng ngồi vào ghế, bộ dạng chờ ăn điểm tâm.
Dung mạo hắn quá xuất sắc, cho dù có tư thái lười biếng, cũng có vẻ hào phóng không kiềm chế được, lãnh tuấn kiêu ngạo. Mặc dù là tay ăn chơi, cũng chính là tay ăn chơi tuấn mỹ bất phàm.
Mộ Tử thật sự không nghĩ hắn sẽ tới ăn điểm tâm, lập tức con mắt mở to, kinh ngạc cực kỳ!
Bạch Vi tức thì nở nụ cười vui mừng, người một nhà bọn họ thật lâu chưa ăn sáng cùng nhau rồi.
“Hôm nay ăn hoành thánh, thoạt nhìn cũng không tồi.” Mộ Dung Thừa quét mắt nhìn những món ăn trên bàn, thoạt nhìn biểu tình tự nhiên, không có nửa điểm dị thường.
Mộ Tử trong lòng đánh trống.
Cô âm thầm cắn răng, nghĩ thầm, nếu như Mộ Dung Thừa muốn vạch trần cô, cô liền liều chết không nhận!!
Dù sao hắn cũng không có chứng cứ, chỉ cần cô không thừa nhận, hắn căn bản không làm gì được cô!

Mộ Tử ngồi xuống, cố ý cách hắn một chỗ trống.
Cô quyết định ít xuất hiện thì hơn, ít nhất ở trong Mộ gia này, nhất định phải ít xuất hiện!!
“Ồ, bánh nhân thịt tôm đó à.” Mộ Dung Thừa cầm cái thìa, thản nhiên gẩy gẩy canh trong chén: “Tử Tử, không phải rất chán ghét ăn tôm sao?”
“…” Mộ Tử liền cảm thấy đồ ăn như nghẹn ở cổ họng.
Nuốt không phải, nhả ra cũng không xong!
Thẳng đến khi cô thấy Bạch Vi biểu lộ vẻ mặt mơ hồ: “Tử Tử không thích ăn tôm sao?”
Mộ Tử đột nhiên giác ngộ.
Bạch Vi yêu con như vậy, nếu biết rõ Mộ Tử không thích ăn tôm, tuyệt đối sẽ không bưng bát hoành thánh này trước mặt!
Tên khốn Mộ Dung Thừa này lại đùa bỡn cô!
Không muốn để yên đúng không!?
Nội tâm Mộ Tử: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.