giữa màn đêm tĩnh lặng, Úc Noãn vẫn nằm mê man trên giường, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vô cùng đau đớn, rõ ràng mơ phải ác mộng. Mộ Kình Triệt nằm bên cạnh, cẩn thận nhìn bộ dạng của cô, trái tim hắn không chịu được mà nhói liền tục.
Có lẽ giấc mộng thật sự rất đau đớn, đến mức ngủ cô vẫn chẳng thể tránh né được nó.
Nếu không có Úc Noãn đột ngột xuất hiện ở đây, Mộ Kình Triệt sẽ đi theo Nhiếp Tần Duật giải quyết nội bộ Mộ gia một lần nữa, triệt đề rời khỏi phần huyết thống Mộ gia, về sau này không liên qua. Thế nhưng nhìn Úc Noãn ngủ mà lại đau đáu như thế, hắn chỉ có thể ở bên cạnh chăm sóc, mọi việc tạm thời nhờ Nhiếp Tần Duật giải quyết.
Rắc rối và lục đục có thể giải quyết nay hoặc mai, nhưng bé con của hắn chỉ có một, hẳn tuyệt đối không có ý nghĩ rời đi. Nhìn cô yếu ớt bên cạnh, mỗi lúc càng thêm xót xa.
Mộ Kình Triệt nhìn cô thi thoảng phát ra âm thanh bằng mũi khó chịu, hàng mi cong cong run lên từng hồi chậm rãi, bàn tay thô ráp đưa lên xoa mi tâm khiến cô dễ chịu, nhẹ nhàng đặt bờ môi mỏng của hắn áp lên vầng trán ngọc, từng chút một dỗ dành.
"Ngoan, lỗi của anh, Noãn... anh xin lỗi..."
Hễ nghĩ lại gương mặt Úc Noãn đau xót ngồi bên cạnh phần thân thể lạnh ngắt của hắn, trong suy nghĩ của Úc Noãn lại tràn đầy suy nghĩ tuyệt vọng về cái chết, hắn rời đi rồi, bỏ cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-sung-the-xin-binh-tinh-/3713094/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.