Chương trước
Chương sau
Phía trong giường bệnh, Úc Noãn hôn mê từ sau đêm bị ngất, đến giờ hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, kim tiêm vào bàn tay truyền nước, nét mặt cô gái vẫn chưa dẫn ra, rõ ràng vừa trải qua một vấn đề vô cùng kinh hoàng.

Trên ghế, gương mặt quen thuộc của người đàn ông có phần nhợt nhạt vì vừa tỉnh lại, trên tay cầm laptop, đoạn video khóc lóc thảm thương của cô gái nhỏ quay lại, nước mắt giàn dụa vô cùng đáng thương, cứ thế túc trực bên cạnh hắn đến tận khi ngất đi.

"Triệt... anh tỉnh lại đi, em xin anh.."

Cô vừa nói, trong lòng Mộ Kình Triệt vừa đau vừa xót, từng câu nói của cô như cứa vào tim gan hắn, ngay cả hơi thở cũng bị nghẹn lại, cho dù qua lời nói, tâm hắn vui khi biết rằng cô mang thai, nhưng mãi đến khi cảm nhận cô vì hắn khóc đến tê tâm liệt phế, hắn thật không chịu nổi.

Trưởng khoa bên cạnh tiến lại gần, cẩn thận cúi gập người báo cáo, trên tay là một viên thuốc nhỏ kính cần dâng lên.

"Chúng tôi đã cố gắng mang cô ấy rời khỏi, nhưng cô chỉ cố chấp nhất quyết muốn bên cạnh ngài, vì vậy mãi đến tận khi cô ấy ngất cậu Đình Khiêm mới dám mang người rời đi."

Mộ Kình Triệt nhíu mi tâm, lấy viên thuốc bỏ vào miệng, hắn cẩn thận tiến lại gần hướng cô gái nhỏ, bàn tay thô ráp cẩn thận vuốt ve gương mặt nhỏ. Hắn có chút ngạc nhiên... sao cô lại xuất hiện ở đây?

Nếu Úc Noãn không đến, chắc chắn sẽ không chứng kiến những việc hiện tại, mặc dù nghe chính miệng cô bảo lời yêu, còn bảo muốn lấy hắn, tâm hắn từng chút một dao động.

Bàn tay Mộ Kình Triệt áp lên phần bụng nhỏ, trong ánh mắt lóe một tia sáng nhỏ như tia hy vọng, đồi môi khô khốc kéo cao lên. Ngay tại đây... có mối liên kết giữa hắn và cô!

Cô quan trọng với hắn như thế, nào có chuyện hắn dám rời đi để cô ở lại?

Phía bên cạnh, Thời Cảnh lẫn quản gia Mục đứng bên cạnh như muốn chịu trận nghe lời mắng chửi, bọn họ nào biết, tâm Úc Noãn dành cho ông chủ của họ lại nhiều như thế.

Thể nhưng, đối diện với hai người tận tụy trung thành với mình nhiều năm, Mộ Kình Triệt lười biếng nhấc mi mắt, nhất là khi hiện tại bé con của hắn mang thai, hắn kỳ thực không muốn phạt nặng ai, lại muốn tích công đức cho sinh linh bé bỏng



Mộ Kình Triệt khẽ phẩy tay, yêu cầu tất cả rời khỏi. Quản gia Mục lẫn Thời Cảnh lần này trong cái rủi có cái may, đem Úc Noãn đến và trách Úc Noãn là sai, nhưng lại khiến Úc Noãn nhận ra Mộ Kình Triệt quan trọng như nào, thậm chí nói lời yêu, mang tin tốt đến cho Mộ Kình Triệt, vì vậy, đều bị hắn bỏ qua.

Hiện tại, trong ánh mắt Mộ Kình Triệt tràn đầy hình ảnh của cô gái nhỏ trước mặt. Mộ Kình Triệt ôn nhu tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn, cất giọng trầm thấp, thanh âm mang theo bao nhiêu sự hối hận tột cùng khi nghĩ đến từng hồi khóc đến đau đớn của cô ban nãy.

"Xin lỗi em... khiến em lo lắng rồi."

Trưởng khoa rời khỏi phòng, lần nữa thở phào. Hiện tượng Mộ Kình Triệt trúng độc là thật, nhưng căn bản đều là diễn trò, ngay từ đầu đây là vở kịch, loại dược mang độc tính kia toàn bộ đều do tổ chức Huyết Sát chế thành, hiển nhiên bọn họ chế nên đều có cách chữa trị. Nào dám để mạng sống của ông chủ bọn họ bị ảnh hưởng.

Về trạng thái Mộ Kình Triệt giả chết, căn bản là một tình trạng giả thuyết diễn ra, dù vậy khoảnh khắc đó, vi diễn thành thật mà Mộ Kình Triệt đem bản thân ra liều, khi Úc Noãn khóc đến thảm thương, vốn muốn nói cho cô sự thật, nhưng bọn họ phát giác Mộ Thúc hằng đêm vẫn đến canh gác, vì vậy để diễn ra thật nhất, tất cả đồng loạt lựa chọn không nói.

Mộ Thúc tính nghi ngờ rất cao, khi viên cảnh sát thực hiển kiểm tra độc tính, loại độc thực chất là thật, về việc Mộ Kinh Triệt nuốt phải độc dược cũng diễn ra một cách chân thật, hoàn toàn đánh lừa toàn bộ. Không ai tìm ra hung thủ thật sự, bởi hung thủ chính là do Mộ Kình Triệt.

Mấy ai nghĩ đến trường hợp một kẻ sẽ tự tay hạ độc chính bản thân hắn?

Vì thế khi Mộ Thúc nghi ngờ không biết ai, ông ta từng nghĩ đến do chính Mộ Kình Triệt diễn vở kịch, chỉ là khi trông thấy Nhiếp Tần Duật cười nghênh ngang với ông ta, ông ta hoàn toàn đã loại bỏ Mộ Kình Triệt, chuyển hướng nghĩ rằng do Nhiếp Tần Duật ra tay, cứ thể rơi vào hố sâu vào bấy.

Mộ Kình Triệt hôn mê bảy ngày, độc sớm đã được giải nhưng vẫn lưu một lượng trong cơ thể, thậm chí sử dụng hiện tượng giả chết. Chỉ khi được bảo quản trong phòng ướp xác, lượng nhiệt độ lạnh, cũng thông qua đó mà trưởng khoa sử dụng một loại thuốc đem vào truyền thông qua máy ướp, điều chỉnh lượng độc tố giải trừ trong cơ thể Mộ Kình Triệt.

Căn bản sau khi Mộ Thúc hoàn toàn rời đi, trưởng khoa cùng đồng loạt trợ thủ đắc lực tiến vào, cho Mộ Kình Triệt sử dụng thuốc giải hiện tượng giả chết này, tốn gần một ngày đồng hồ người đàn ông mới tỉnh dậy.

Trùng hợp khi tỉnh dậy, cũng là khi nghe tin tức cô gái nhỏ của hắn đến thành phố. Tâm trạng hắn vừa vui vừa mừng. Nhưng nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường bệnh, nghe bác sĩ báo cáo hôn mê hai ngày, cả đoạn video ẩn quay lại, Mộ Kình Triệt càng lúc càng xót xa hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.