Giường mềm mại, Úc Noãn nhanh chóng bị dẫn dắt tâm trí hoàn toàn, chìm vào sự ấm áp cùng Mộ Kình Triệt, hoàn toàn bản thân thật sự lung lay. Dù cho lần này cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng rất nhanh hoàn toàn bị sự yêu chiều che lấp hết, cùng với sự ngọt ngào dỗ dành vang lên bên cạnh, mọi thứ dần dần xoa dịu lấy cô.
Cảm nhận cơ thể trần trụi mạnh mẽ phía trước, thân hình cường tráng với làn da màu đồng cuốn hút ma mị, vô số vết sẹo vẫn hằn, cô càng chạm lên càng xót thay hắn, đôi mắt ướt nhập nhèm, giọng nói cũng nức nở, gương mặt cứ thể vùi vào cơ thể Mộ Kình Triệt, muốn xoa dịu giúp hẳn nổi đau từ những vết thương này từng mang lại.
"Triệt... anh chắc là đau lắm..."
Mộ Kình Triệt nhìn người con gái nhỏ bên cạnh lo lắng cho hắn, nước mắt tràn ra ban đầu là đau đớn khi thân thể thô lỗ của hắn tiến vào sâu phía bên trong cơ thể non nớt của cô, về sau chính là vì đau xót cho các vết thương của hắn mà chẳng thể ngừng được. Hắn cẩn thận nâng niu ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt lăn tràn kia.
"Bé con, không hề đau, em khóc anh mới đau."
Đây vốn cũng không lần đầu Úc Noãn đau xót vì các vết thương này của hắn. Trước đây cũng đã có, rất nhiều lần.
Cô gái nhỏ nào biết, vết thương này đem so ra với bốn năm cô rời đi, dù cho không gây vết thương lớn trên cơ thể hẳn, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-sung-the-xin-binh-tinh-/3679471/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.