Chương trước
Chương sau
"Là hai người cô ta làm em bị thương như thế này sao?"

Úc Noãn nghe Mộ Kình Triệt hỏi, cô khẽ khàng gật đầu. Lần đầu trải nghiệm cảm giác chống lưng, quả thật cô cũng không còn sợ hãi nữa. Cô ngẩng nhìn hắn, chậm rãi kể lại toàn bộ uất ức mà mình phải chịu.

"Em trông thấy bọn họ muốn hãm hại chị Giai Mễ, lại còn lén la lén lút. Vì thế quay video muốn đưa chị ấy xem, kết quả bọn họ khăng khăng giật lại làm hư điện thoại. Còn đồ ngược tội lên đầu em."

Mộ Kình Triệt lặng nhìn cô nói, tầm mắt vẫn không hề rời một khắc trên gương mặt nhỏ, nhẹ nhàng vươn tay ôm cô vào trong lòng, kiên nhẫn nghe cô nói từng chút một.

Mà đến tận lúc này, bống chốc Châu Tranh mới hiểu được lý do vì sao Nhiếp Tần Duật không thay Giai Mễ trách tội cô ta mà đem người rời đi, bởi thực chất, sự trừng phạt đều đến từ phía Mộ Kình Triệt.

Cô ta thật sự, đã đụng đến người không nên đụng.

Mãi cho đến khi, chẳng hiểu vì sao Úc Noãn đang kể lể tội, bất chợt chỉ tay thẳng mặt hướng Châu Tranh, bộ dạng uất ức ban nãy bỗng nhiên bay biến hết, thay vào đó là dáng vẻ trách móc lại còn giận dỗi.

"Chính cô ta, cô ta bảo là bạn gái của anh, thậm chí biết bao nhiêu bài đăng về cả hai người còn tung hô. Khiến ngay cả bảo vệ nghe đến, đều trách tội em."

Mộ Kình Triệt nghe đến đây, gương mặt trở nên hằm hằm sát khí nhìn Châu Tranh, bàn tay hắn muốn ôm Úc Noãn vào lòng dỗ dành, trái ngược lại cô liền vùng ra, bộ dạng phụng phịu không muốn đoái hoài đến hắn.

Tình huống bất ngờ thay đổi, Mộ Kình Triệt nhíu mày một cách mù mịt không hiểu chuyện gì liền nhìn về hướng

Đình Khiêm yêu cầu làm rõ, bởi căn bản hẳn làm gì biết đến những thứ chuyện xảy ra dạo gần đây.

Mộ Kình Triệt thở dài một hơi, hẳn phát giác hẳn vừa làm điều gì phật ý cô. Nhưng chuyện trước mắt lũ người này làm ảnh hưởng, hắn cũng chẳng thể nào buông tha được. Tạm thời nhìn cô gái nhỏ giận dỗi, hắn cần giải quyết hết đống người này.



"Bé con, em ra ngoài đợi anh giải quyết người ở đây, đến khi quay trở lại lúc đó trách móc anh như nào cũng

dudc."

Úc Noãn ngẩng nhìn hắn, dù cho cô giận dỗi vô lý cũng không một động thái tức giận, giọng nói trầm thấp lộ ra đầy sự kiên nhẫn nuông chiều tuyệt đối. Vì thế cô cũng gật đầu, liền rời đi theo hướng chị quản lý đang đứng đợi bên ngoài.

Bởi sự rời đi của Úc Noãn, bầu không khí càng lúc càng vượt mức kiểm soát đến khó khăn khi Mộ Kình Triệt đã không còn rào cản cho tính ngang tàn của hẳn nữa.

Trong đầu Mộ Kình Triệt, lần nữa hiện lên những vết thương trên người Úc Noãn. Toàn bộ vết thương trên người của cô hình thành nhiều như thế, theo như lời của cô là đến từ phía hai nữ nhân trước mặt hắn, nhưng khi xem xét kĩ, với sức lực nữ nhân hoàn toàn không gây ra nặng đến như thế.

Trừ khi là đám bảo vệ trước mặt.

Mộ Kình Triệt nhìn số lượng đám bảo vệ khoảng năm tên, trong đầu bất giác mường tượng khung cảnh bọn chúng hùng hổ vào bắt giữ cô gái nhỏ mà hắn nâng niu, cơn nóng giận thật sự khó mà kiểm được.

Hắn xoay người nhìn về người dẫn đầu trong đoàn vệ sĩ, lạnh giọng lên tiếng, ánh mắt sự dịu dàng thay đổi biến mất kể từ khi bóng dáng Úc Noãn rời đi.

"Đem năm kẻ này trở về tổ chức, cho bọn chúng cảm nhận nỗi đau đớn khi tay không thể sử dụng được nữa!"

Năm tên bảo vệ nghe vậy, hoảng loạn vội vàng quỳ xuống. Nhưng một khi mệnh lệnh Mộ Kình Triệt đã hạ xuống, căn bản không thể thu hồi lại.

Chỉ còn lại những tiếng van xin khi bắt đầu trói lại, Mộ Kình Triệt nghe tiếng la hét đinh tai, căn dặn người khiến bọn họ trở nên im lặng.

Tử Bình lẫn Châu Tranh chỉ còn biết ôm chặt vào nhau, thế nhưng Mộ Kình Triệt nhìn không quá lâu, cảm tưởng không khác gì làm bẩn đôi mắt của chính hắn.



Khi này, Đình Khiêm sau khi nhận được lệnh của Mộ Kình Triệt, trong vài phút ngắn ngủi, lập tức đưa toàn bộ đoạn tin tức về tin đồn của Mộ Kinh Triệt hắn lẫn Châu Tranh.

Càng nhìn, nét mặt Mộ Kình Triệt mỗi lúc một u ám hơn, cô gái trong bức ảnh là bé con của hắn, từ khi nào bị kẻ khác nhận thành là một đống rác rưởi như thế này?

Hơn hết, đoạn tin tức này chí ít cũng đã phải duy trì một tuần, liên tục gán ghép Mộ Kình Triệt hắn.

Mộ Kình Triệt cẩm lấy điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên, biểu thị rõ ràng cơn giận. Chẳng trách sao, ban nãy cô gái nhỏ lại né tránh hẳn như thể.

Thật là oan ức!

Đình Khiêm bên cạnh, khai báo một lượt gia thế của Châu Tranh và cả Tử Bình.

Ngoại trừ Châu Tranh gia thế ổn định, gia đình kinh doanh lâu đời vì vậy tương đối có tiếng tăm, trái ngược Tử Bình chỉ là một nữ nhân sinh ra trong gia đinh bình thường, xem hành trình trở thành ngôi sao lại lộ ra không ít hành động đi đường tắt của cô ả.

Mộ Kình Triệt nhíu mày nhìn Châu Tranh chốc lát, hắn vốn cũng muốn để toàn bộ tội trạng Châu Tranh làm, cả một gia đình của cô ả chịu thay.

"Nếu đã thích dùng mưu kế tồn tại, vậy thì cả gia đình của cô ta này, cũng không cần duy trì làm gì nữa. Toàn bộ, tất cả phải không còn lại gì."

Đoạn, quay qua nhìn Tử Bình đang co rúm, vốn không được nhắc tên cô ả ngỡ thoát một kiếp nạn. Cho đến khi

Mộ Kình Triệt đẩy ánh mắt rét lạnh đến.

"Kẻ này nếu thích đi đường tắt, đem đến cho lũ côn đồ của chợ đen tận hưởng dư vị đi. Sau này, triệt toàn bộ đường tồn tại của bọn họ, khuất mắt khỏi thành phố này cho tôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.