"Chị Mễ!"
Giai Mễ rời đi, Úc Noãn vội vàng trông theo, muốn lên tiếng níu kéo, nhưng vừa cử động một chút Mộ Kình Triệt liền giữ cô lại. Từ tốn vỗ về, bộ dạng vô cùng ẩn nhẫn khẽ nâng gương mặt của cô, trong ánh mắt chứa bao nhiêu là đau xót.
"Ngoan, bọn họ làm em bị thương, nếu lo cho bạn của em, có phải nên cần xử lý lũ người hay không?"
Người đàn ông lên tiếng, không gian một lần nữa im bặt lại, bất kỳ một ai cũng không dám hó hé gì. Không khó để nhìn nhận rõ, Mộ Kình Triệt thật sự là coi trọng người con gái này.
Giọng nói của Mộ Kình Triệt, nghe ra là sự nuồng chiều đối với Úc Noãn, nhưng ngược lại rót vào tai bọn họ giống như lưới dao nhọn vô hình.
Mộ Kình Triệt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng không thể che giấu, nhẹ nhàng nâng niu bàn tay nhỏ của cô, lại ngước nhìn chiếc váy bị nhăn nheo do ban nãy ẩu đả từ bảo vệ, cả những vết cào cấu trầy xước đến chảy máu hiện rõ. Vô tình, chạm vào một vùng vết thương ẩn khiến Úc Noãn nhẹ rụt tay lại, gương mặt cô cũng trở nên nhăn nhó, đôi môi nhỏ bất giác than nhẹ.
"Dau.."
Một chữ đau tưởng chừng là bình thường, nhưng lúc này khắp người Mộ Kình Triệt đều tản ra sát khí rõ ràng. Hắn nâng vùng tay bị thương ở góc khuất một lần nữa, thấy được mảng trầy lớn đến chảy máu, ánh mắt màu đen lúc này càng u ám tịch mịch hơn, căn bản như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-sung-the-xin-binh-tinh-/3679462/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.