Chương trước
Chương sau
Hôm đó, Úc Noãn ngủ sâu vô cùng, chẳng hay bên cạnh có một con sói luôn nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều, vẫn luôn kiên nhẫn ngắm nhìn bộ dáng ngủ say, không ngừng vuốt ve, điều chỉnh nhiệt độ lẫn tấm chăn để cô thoải mái nhất.

Đến lúc tỉnh lại cũng là thời điểm vào trời tối đen, Úc Noãn lê thân thể đau nhức, phát giác bản thân thật sự ngủ quá sâu.

Hiện giờ đã hơn mười giờ khuya.

Cô gái nhỏ loạng choạng bước xuống giường, đôi chân trần ngay khi vừa chạm nền sàn lạnh lẽo, lại ngó thấy đôi dép bằng bông đặt bên cạnh, bên dưới đặt một tờ giấy nhỏ ghi chú.

“Bé con, tỉnh dậy nhớ mang dép, nếu không em sẽ bị lạnh.”

Trong đầu nhớ lại hình ảnh đêm qua, Mộ Kình Triệt vì sợ cô bị lạnh chân, hiện giờ đã chuẩn bị.

Úc Noãn xỏ đôi dép vào, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi trở ra bên ngoài. Căn phòng hoàn toàn trống vắng, đèn chính không bật, chỉ còn một vài đèn ngủ tối tăm thắp lên, khiến nơi đây có phần lạnh lẽo lại trống vắng.

Cô gái nhỏ ngó nghiêng khắp nơi, không nhịn được lên tiếng thăm dò.

“Triệt... Kình Triệt?”

Không có lời đáp lại.

Mộ Kình Triệt hoàn toàn không có nơi đây.

Cô đi vài bước ngó nhìn xung quanh, trông thấy gian bếp nhỏ đang được bật sáng rọi, vừa bước vào đã thấy một phần ăn đặt trên bàn, bên cạnh đó là hàng ghi chú, dặn dò cô nhớ dùng bữa, còn bảo hắn bận rời đi, sẽ trở về sớm nhất có thể.



Bình thường vẫn luôn một mình, nay đối diện với sự ôn nhu như thế đều khó mà tránh khỏi sự rung động.

Úc Noãn ngồi xuống, cẩn thận ăn phần ăn, không có Mộ Kình Triệt, nơi đây chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Chợt nhớ đến yêu cầu của Mộ Kình Triệt, cùng hắn trở về thành phố Trùng Khánh.

Tuy nói không có ký ức ở đó là thật, không có gia đình hay mối quan hệ, cũng chẳng có sự thân thiết của bất kỳ ai. Nhưng Úc Noãn lại biết rõ, trong đầu đều hiện về Ngự Viên khi vẫn làm kẻ hầu theo sau hắn.

Khi đó, Mộ Kình Triệt vẫn nuông chiều cô như thế.

Úc Noãn nhìn phần thức ăn dạng lỏng, sau khi hâm lại, cô múc một muỗng bỏ vào miệng, quên mất vừa mới hâm nóng, lập tức bị phỏng, cô vội vàng buông phần ăn xuống.

Phỏng không hề nhẹ.

Tâm trạng phút chốc đều thấy rõ sự rối ren.

Thành phố Trùng Khánh giờ phút này.

Mộ Kình Triệt vốn định dự kiến cùng Úc Noãn ở lại thành phố Thiềm Sá vài ngày, nhưng rồi tin mật báo hiện đến gấp gáp, một lượng lớn quân binh của hẳn đang thi hành luyện tập nghĩa vụ tại khu quân sự, toàn bộ đều bị lũ cảnh sát ngầm xông vào ẩu đả muốn triệt để hủy bỏ.

Đến khi Mộ Kình Triệt được dẫn đến nơi xem xét tình hình, phân nửa đều bị thương trầm trọng, máu me ảnh hưởng phủ lên khắp nơi, khung cảnh lẫn người đan xen rối loạn vô cùng. Lũ cảnh sát thì gây họa ngang nhiên rời đi.

Nét mặt Mộ Kình Triệt nghiêm trọng, tầm mắt nhìn về khu quân sự bị hoang tàn, sau khi hắn sớm rời đi đều bị lũ người khác tập kích.

Khi này, trợ thủ Nhiệm Kha lập tức tiến lên báo cáo.



Đang trong quá trình luyện tập, chẳng hiểu vì sao một lũ cảnh sát ngầm đặc vụ ngang nhiên xông vào truy xét tội danh, một mực khẳng định quân binh gây họa đến cuộc sống người dân nơi vùng núi, trên tay bọn cảnh sát khi đó đều là vũ khí. Cứ thế tìm đến người dẫn đầu, cuộc ẩu đả chống diễn ra.

Tuy khu quân binh trong tay Mộ Kình Triệt, nhưng đều được hắn quản giáo nghiêm khắc, đối với những cảnh sát ngầm hay đặc vụ trực thuộc khu vực nhà nước, tất cả quân binh đều phải nhún nhường nếu không có lý do hợp lẽ để tránh gây ảnh hưởng lục đục nội bộ.

Nhưng hễ nhìn đoàn quân binh bị thương trầm trọng, tương đối nhiều người bị ảnh hưởng nặng, Mộ Kình Triệt quả thật càng lúc càng thêm tức giận, đáy mắt hắn lạnh lẽo tràn đầy sự nguy hiểm vô cùng.

Vừa nhìn đã rõ, lũ cảnh sát này phát giác Mộ Kình Triệt hắn hiện tại không trực thuộc tại thành phố Trùng Khánh cai quản, ý rõ không có kẻ dẫn đầu liền không sợ sệt, cứ thế mà đả thương quân binh của hắn.

Tuy nói lũ cảnh sát đặc vụ ngầm vào khai báo tội trạng, tội trạng không đưa ra. Quân binh Mộ Kình Triệt qua tay hắn dạy dỗ không được đả thương người thi hành nhiệm vụ khi không có lệnh, vì thế mới phải chịu bị động mà ảnh hưởng bị thương.

Đằng sau, hoàn toàn có kẻ sai bảo. Vừa nhìn đã rõ, đây đều là một màn mượn đao giết người của Mộ gia dựng lên, nhân cơ hội khi Mộ Kình Triệt hắn không ở đây, ngang nhiên xông vào. Vướng một điều, hiện tại Mộ Kình Triệt hắn mới trở về, vì thế nên không thể trực tiếp tìm ra lũ cảnh sát ngầm kia, bởi căn bản đều không có tung tích.

Ngoại trừ lão già Mộ Trưởng có khả năng, căn bản không còn bất kỳ một ai.

Đều do Mộ Kình Triệt quá sơ suất, không nghĩ được lũ người Mộ gia mất nhân tính như thế, công khai tàn phá hết quân binh bên phía hắn, để rồi rời đi tay không ngay lập tức khiến hắn chẳng thể trở tay tình huồng kịp.

Chiều hôm đó, Mộ Kình Triệt di tản phần lớn toàn bộ quân binh bị thương trở về tổ chức Huyết Sát dưỡng thương. Số ít còn lại đều phải ở để canh chừng, tránh bị những kẻ xâm tặc khác xông vào hủy hoại.

Ngay trong đêm, một cuộc hội nghị toàn bộ người trong tổ chức Huyết Sát được mở ra. Mộ Kình Triệt nghiêm trọng dặn dò các vấn đề, lại vừa hay phát hiện trên thương trường, bên phía Mộ Thúc giờ phút này đang không ngừng dùng dư luận ẩu đả công kích đến hắn.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ vỏn vẹn trong vài ngày.

Nếu đoán không lầm, bên phía Mộ gia sớm đã tính toán bước đường tiêu diệt hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.