Chương trước
Chương sau
Mộ Kình Triệt nhẹ hôn lên đôi chân thon dài trắng mịn, nơi mềm mại cứ thế ẩn hiện trước tầm mắt như thách thức, nhưng ánh mắt hắn lại cứ một mực nhìn vào sự hoảng loạn nhỏ trong ánh mắt của Úc Noãn.

Hơi thở của Úc Noãn, mỗi lúc đều cảm thấy không thông, cô muốn rụt chân cũng không thể, bởi đều bị lực tay hắn giữ lại, mà ánh mắt hắn mỗi lúc một dụ dỗ cô không ngừng, mang theo tà ý thâm hiểm.

“Úc Noãn, anh yêu em!”

Úc Noãn ngạc nhiên nhìn hắn, đối mắt với lời yêu đầy sự khẳng định chắc nịch ấy, cũng là lúc, đôi môi kiêu ngạo của hắn không ngần ngại đặt một nụ hôn mang đầy sự trân trọng lên nơi bí ẩn đó.

Thời gian xung quanh cảm giác như ngừng trôi, đầu óc cô cũng giống như chẳng thể định rõ phương hướng nữa khi nhìn hắn làm như thế.

“Bé con, em rất đẹp.”

Mộ Kình Triệt nhìn biểu cảm của cô, dần dần đứng dậy, hạ bộ cứng rắn của thứ vật khó chịu ẩn nhẫn chịu đựng từ nãy đến giờ, hiên ngang đặt trước nơi mềm mại, nhẹ nhàng giao hòa sự ẩm ướt của cả hai vào nhau nhằm khiến Úc Noãn trở nên dần thích nghi.

Trái lại, Úc Noãn cơ thể mỗi lúc một vặn vẹo, ánh mắt cứ ông ống nước nhìn hắn, lệ tràn xuống khóe mi, rơi bên gò má ướt đẫm.

Cô khóc vì khó chịu, không phải vì đau, cảm xúc này quá đỗi chân thực, mỗi tế bào của cô, cứ thế mà gào thét không ngừng.

Mộ Kình Triệt nhìn cô, khẽ khàng cúi xuống hôn rồi liếm nhẹ những giọt nước mắt, bàn tay thô ráp của hắn cứ thế đan vào bàn tay cô, nhẹ siết lấy.

Cho đến khi, Mộ Kình Triệt thẳng lưng công phá đến nơi thần bí đầy cám dỗ kia, cứ thế tiến thẳng vào sâu phía trong, thứ vật chịu lấy sự bao phủ bởi nơi mềm mại.

Úc Noãn quá sức chịu đựng, cô bật người lên, khóe môi tràn ra tiếng rên rỉ.

“Á...”

Nước mắt cũng thi nhau, lần lượt tuôn rơi.

Mộ Kình Triệt nhìn cô khóc thì đau lòng, hắn khẽ cúi xuống, vụng về hôn lên đôi mắt của cô, bàn tay nhỏ của Úc Noãn hiện giờ, cũng không ngừng bấu chặt lấy bàn tay hắn mà cấu mạnh, giống như muốn trút giận.



“Ngoan, đừng khóc... anh không muốn làm em đau..”

Mộ Kình Triệt nói, vẫn theo thói quen nhận lỗi về phía hắn. Úc Noãn nhận thấy tình thế, quả thật trong lòng như được an ủi, mặc kệ hắn nói, cô giống như giận dỗi, mỗi lúc càng bấu mạnh lên bàn tay của hắn, đến mức bị xước rồi chảy máu.

“Đáng ghét... anh rất đáng ghét!”

Úc Noãn nói, giọng nói nũng nịu tràn đến.

Mộ Kình Triệt nhìn cô, để rồi bật cười vì hành động này. Không khó để nhận ra, hắn đối với cô hoàn toàn chân thành, để mặc cô tùy tiện trút giận.

Mà Mộ Kình Triệt, cũng phát giác ra cô không còn khó chịu nữa cho đến khi bàn tay nhỏ nhắn kia vòng lấy muốn ôm cơ thể lực lưỡng của hắn, đem hòa nhập để nơi giao hợp tiếp xúc sâu hơn.

Mộ Kình Triệt bất lực nhìn cô, gục đầu xuống như mèo con lấy lòng chủ nhân, khẽ dụi vào cái, bên dưới vì nhịn không dám động sâu, hiện giờ nét mặt hắn vài phần căng thẳng vô cùng nhìn cô.

“Không thể tiếp tục nhịn, hỏng mất đó bé con!”

Úc Noãn đỏ bừng mặt nhìn hắn, cho đến khi cô bị hắn đem ôm vào lòng, gắt gao liên tục ra vào mãnh liệt hơn, ngay cả tâm trí, từng sợi tế bào cho đến thần kinh, đều không ngừng chìm vào sự quá mức loạn lạc này.

Đôi môi hắn, cứ thế cúi xuống hôn lên khắp gương mặt cô, gương mặt nhỏ nhắn giờ phút này đỏ bừng vì được yêu thương, nước mắt có tuôn, nhưng cũng không phải vì đau đớn nữa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Úc Noãn biết rõ bản thân thật sự không chống đỡ nổi, nhưng người trước mặt vô cùng có tinh lực, khi cô tưởng chừng đã gục xuống, Mộ Kình Triệt lại ôm cô lấy, cắn lên da thịt cô không ngừng để khiêu khích cô tỉnh giấc, khiến mỗi làn da đều ửng đỏ lạ thường.

Mãi cho đến khi mê man, chìm trong hơi nước tắm, Mộ Kình Triệt ôm cô rửa sạch cơ thể, cẩn thận đặt lên giường.

Úc Noãn trong cơn mơ, đôi môi nhỏ nhắn cứ thế cắn cắn vào nhau, đôi mắt cũng chẳng buồn mở, khẽ xoay người vùi vào lồng ngực cường tráng ấm áp của hắn như tìm nơi trú ẩn.

“Bé con, ngủ ngon, anh yêu em.”

Úc Noãn trời trăng mây đất không rõ, cũng tiện thế như mèo nhỏ vùi vào lòng hắn, cơ thể quấn bừa bộ áo ngủ của hắn rộng thùng thình che lấp toàn bộ cơ thể cô, giọng nói nũng nịu vang lên.



“Ông chủ... ngủ ngon”

Mộ Kình Triệt vẫn quan sát cô, cho đến khi nghe hai từ “ông chủ”, cơn buồn ngủ cùng cô bị tiêu tán, lần nữa cuối xuống cắn lấy đôi môi nhỏ không ngừng, hắn nghiêm giọng, rõ ràng vô cùng tức giận nhưng cũng không nỡ lớn giọng với cô.

“Bé con, em gọi sai rồi.”

Hắn cứ thế, cắn lấy đôi môi cô không ngừng, dường như muốn để cô tỉnh táo, gọi bằng cái từ khác. Bàn tay thuận thế theo thói quen, trực tiếp luồn lên vào chiếc áo ngủ rộng thùng thình xoa nắn khiến Úc Noãn như mèo nhỏ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

“Triệt, anh... anh ngủ ngon.”

Úc Noãn bị hắn hành hạ, vội vàng dùng giọng kiệt sức mà nói, bàn tay cũng đẩy bàn tay hắn đi.

Mộ Kình Triệt hài lòng nhìn cô rồi buông tha, cẩn thận quan sát yêu thương cô gái nhỏ đang ngủ.

Một lúc lâu, nụ hôn sâu đặt lên mái tóc mềm của cô, Mộ Kình Triệt cất giọng khàn khàn, rõ ràng vô cùng đè nén sợ cô tỉnh giấc.

“Sẽ tốt hơn, nếu em gọi anh bằng từ chồng.”

Nhưng rồi, Mộ Kình Triệt cố gắng kiềm lòng lại.

“Vẫn là nên đăng ký kết hôn sớm một chút!”

Tâm trí khác của hắn lập tức phản đối gay gắt.

“Không được, đã bảo sẽ đợi bé con tự nguyện.”

Úc Noãn đang ngủ, chỉ nghe rõ thanh âm lầm bầm bên tai, cô kỳ thực, chẳng nghe rõ là bao.

Mấy ai thấy được trên thương trường Mộ Kình Triệt một bộ mặt kiêu ngạo cao cao tại thượng như thế, đến khi đối diện với cô lại là bộ dáng cuồng yêu như thế này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.