Chương trước
Chương sau
“Ngẩng mặt lên

Giọng nói trầm thấp từ tính của Mộ Kình Triệt vang lên, đối với kẻ khác thì là thanh âm quyến rũ, lọt vào tai Úc Noãn không khác gì một loại cực hình.

Khoảnh khắc Mộ Kình Triệt xuất hiện, dáng đứng người vốn đã rất cao, khắp người tỏa loại khí tức áp đảo. Trong lòng cô, cảm giác như có một luồng khí lạnh truyền đến.

Úc Noãn hít thở sâu một hơi, bắt đầu tự trấn tĩnh bản thân. Mộ Kình Triệt năm đó đôi mắt bị ảnh hưởng, chắc chắn hiện tại sẽ chẳng biết cô là ai. Thứ cảm xúc sợ hãi hiện tại của cô, chẳng qua đều là sự chột dạ. Nếu cô cứ tiếp tục bày ra trạng thái hiện tại, có lẽ Mộ Kình Triệt sẽ phát giác.

Dẫu sao, Mộ Kình Triệt sớm đã cùng với đại tiểu thư Diệp Ngọc đính hôn vào bốn năm trước, hiện tại cô đối với hắn chính là không tồn tại.

Mộ Kình Triệt dường như không có kiên nhẫn, đáy mắt người đàn ông lạnh lẽo, chuẩn bị lần nữa lên tiếng, kết quả Úc Noãn đã ngẩng lên, gượng gạo đáp lời.

“Chào ngài, xin lỗi vì khiến ngài khó chịu, tôi vô tình đi ngang, xin phép rời đi ngay!”

Úc Noãn căng thẳng nhìn hắn, vội vàng cúi đầu lần nữa. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, nhưng Mộ Kình Triệt hoàn toàn lọt gương mặt cô gái nhỏ vào tầm mắt.

Vừa nói một câu dài xong, Úc Noãn muốn xoay người rời đi. Chân váy dài, lại thêm động tác vội vã, cứ thế cô bị vấp trực tiếp vào, lần nữa bản thân chuẩn bị ngã nhào.

Nhưng ngay khi Úc Noãn vốn nghĩ rằng bản thân sẽ bị vấp té, nháy mắt đã cảm nhận một vòng tay ấm áp siết lấy ngang eo nhỏ, trực tiếp kéo cô ngược vào lồng ngực ấm áp, tránh việc bị ngã trên nền sàn.

Úc Noãn bàng hoàng ngẩng đầu nhìn, đã chạm vào đáy mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Mộ Kình Triệt. Cô kinh hãi tột đột, hoảng loạn lúng túng muốn đẩy bàn tay người đàn ông ra, trái lại Mộ Kình Triệt càng giữ chặt hơn.

“Cảm ơn, ngài ngài buông tôi ra.

Càng nói, Úc Noãn càng run rẩy, nhưng Mộ Kình Triệt căn bản không cho cô một khả năng phản kháng. Hắn lớn giọng ra lệnh, vẫn ngữ điệu cứng ngắc như lúc trước cô thường nghe.

“Đứng im”



Bàn tay người đàn ông dần ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn hơn, cảm tưởng như một sợi dây trói mỗi lúc càng siết chặt, trong khi Úc Noãn căng thẳng thì một hơi thở ấm áp đã cúi người xuống bả vai cô.

Cô hơi nghiêng đầu, đã trông thấy gương mặt ngũ quan kiêu ngạo của hắn gần trong gang tấc, làn da gương mặt sẫm màu, tỏa ra sự cuốn hút thần bí kẻ đứng đầu.

Hiện tại, đôi mắt hắn nhắm nghiền lại, sóng mũi cao vút rê nhẹ trên bả vai trần trắng mịn của cô thông qua vạt lụa mỏng.

“Trên người cô... có mùi hương rất quen thuộc.”

Mộ Kình Triệt thản nhiên nói, cảm thụ mùi hương dễ chịu từ cô, ban đầu nghi hoặc, hiện tại chính là lần nữa xác nhận. Giọng nói hắn khi này rất nhẹ nhàng, mi tâm ban đầu cau chặt phần nào đã dãn ra, gương mặt có vẻ hài hòa hẳn.

“Cả giọng nói này nữa.

Nói xong câu này, đôi mắt hắn mở ra, âm trầm tựa lưỡi dao sắc bén nhìn lướt qua cô, như muốn ngầm khẳng định điều gì đó.

Úc Noãn căng thẳng nhìn hắn, mặc kệ người đàn ông này có biểu hiện gì, bàn tay cô nhất quyết đẩy ra, thậm chí móng tay còn cố ý bấu rất chặt vào vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế.

“Tôi chỉ mới lần đầu gặp ngài... không hề quen biết ngài trước đó.”

Úc Noãn bấu rất chặt, muốn dùng sức, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ muốn thoát khỏi hắn, mặc kệ có đắc tội đến hắn hay không. Chỉ là, cô cảm thấy hắn hiện tại rất đáng sợ, cô nghĩ cô không có can đảm để đối diện. Người đàn ông này, chính là cơn ác mộng luôn tồn tại.

Mộ Kình Triệt nhìn hành động hoảng loạn của cô, lại hướng tầm mắt xuống bàn tay cô đang làm loạn, gương mặt nhỏ nhắn hiện tại đã trắng bệch lại. Khóe môi hắn khẽ nhếch cao như thể câu nói của cô là một trò cười.

“Ồ, không quen?

Vừa nói xong câu đó, Mộ Kình Triệt buông lỏng thả cô. Úc Noãn bàng hoàng nhìn hắn.

Cô vẫn nhớ lời đại tiểu thư Diệp Ngọc từng nói.



Đừng xuất hiện, rời khỏi thành phố, rời khỏi tắm mắt của cô ta cùng với người đàn ông này.

Cô cũng đã làm theo, rời khỏi thành phố Trùng Khánh.

Không nghĩ đến, hiện tại nơi thành phố Sa Thiềm, lại còn trực tiếp đối diện với hắn. Nếu như không may, đại tiểu thư Diệp Ngọc trông thấy cô, có lẽ chưa cần tới Mộ Kình Triệt, Diệp Ngọc cũng đã xử lý cô.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô nhìn Mộ Kình Triệt càng hoảng loạn hơn. Cô vội vã xoay người, cứ thế chạy đi.

Mộ Kình Triệt nhìn cô hoảng loạn chạy trốn như một chú chuột nhỏ, đáy mắt hắn rũ xuống thoang thoảng tâm tư khó mà nhận ra, đôi môi kiêu bạc thầm cất tiếng.

“Bé con..”

Khi này, Đình Khiêm hằng giọng nhìn Mộ Kình Triệt. Theo phục vụ đã lâu, cậu là người nhận ra sự kỳ lạ của chủ nhân mình nhất.

“Ông chủ... tay của ngài chảy máu”

Ban nãy, trông thấy nữ nhân kia móng tay dài bấu lấy, Đình Khiêm đã muốn lên tiếng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bình thường với những kẻ làm phản như vậy, đáng lý ra Mộ Kình Triệt sớm đã xử lý.

Không nghĩ đến Mộ Kình Triệt để mặc nữ nhân đó muốn làm gì thì làm.

Vì vậy Đình Khiêm im lặng, cũng không nói gì hơn.

Mộ Kình Triệt nhìn về hướng bóng dáng nhỏ nhắn, dần khuất sau dãy hành lang. Bộ dạng hắn trầm tư rất lâu.

Tầm mắt nhìn về hướng vết xước nhỏ, căn bản không hề đáng để tâm. Hắn buông lỏng tay vào túi quần.

“Liên hệ người thực hiện mở cuộc hòa nhạc tại khán phòng, tìm hiểu nữ nhân đã hát sau tầm rèm kia là ai!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.