Chương trước
Chương sau
Đoạn phỏng vấn ngắn, lần nữa nối dậy lên tin tức khắp cả thành phố Trùng Khánh. Tuy vậy Mộ Kình Triệt dường như không mảy may đến.

Khoảng thời gian dài ảnh hưởng đôi mắt khiến vị thế trên thương trường bị lung lanh, khi Mộ Kình Triệt quay lại tiếp tục quản lý, đã tốn rất nhiều thời gian lẫn công sức để sắp xếp mọi thứ trở nên trật tự.

Người đàn ông dùng công việc, muốn tạm thời quên đi những đoạn ký ức ngọt ngào lại mơ hồ kia.

Một kẻ trên thương trường như Mộ Kình Triệt, trải qua bao nhiêu chiêu trò lừa lọc, không lý nào đối với vấn đề này không thế giải quyết. Rõ ràng có điều gì đó khuất mắc mà hăn chưa thế tìm ra.

Đêm đến, Mộ Kình Triệt trở về phòng ngủ.

Dạo gần đây, những chiếc váy của cô gái nhỏ Mộ Kình Triệt tìm đến rất nhiều, hiện giờ mùi hương hoàn toàn không còn nữa. Thay vào đó đều là mùi của hắn ám lên. Cũng chính vì thế, tâm tình hắn mỗi lúc một tệ hại.

Mộ Kinh Triệt tắm sơ một lượt, mặc trên người bộ đồ ngủ bằng tơ lụa thượng hạng màu đen, phơi bày rãnh ngực săn chắc ẩn hiện, mái tóc ướt đẫm được vuốt ngược lên, dáng vẻ trông thu hút lại ma mị.

Ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài rọi, chiếu thẳng vào gương mặt anh tuấn lại kiêu ngạo, mày rậm nhíu chặt, đáy mắt sâu đen nhánh rõ tâm tư không hề thoải mái. Một bộ dạng kiêu ngạo hoàn toàn khó gần.

Người đàn ông tiến đến tủ rượu, nơi đây hắn ít khi đụng đến, bởi sau lần đôi mắt ảnh hưởng thì bản thân rơi vào trạng thái cuồng bạo đột ngột, hắn biết một khi sử dụng sẽ ảnh hưởng tệ hại đến chính bản thân.

Thế nhưng lần này sâu thẳm có phần không thể giải bày, hơn hết cảm thấy thất vọng khi đôi mắt phục hồi và nhận lại những thứ không đúng như bản thân từng nghĩ.

Người đàn ông nâng thành ly rượu, ưu nhã nhấp một ngụm, đắng ngọt hòa tan, hắn khẽ chớp mắt, trông thấy bóng dáng mảnh mai mơ hồ trước mặt hắn.



Lần nữa, nhớ đến dư vị thanh thuần, đôi môi nhỏ ướt át hé mở tỏa ra mùi hương ngọt ngào, sóng mũi nhỏ, xương quai xanh tinh xảo, vành tai nhỏ nhắn bị hắn gặm cắn lấy.

Trong vô thức, Mộ Kình Trực khe khẽ lên xuống yết hầu.

Đây rõ ràng là người con gái hành hạ giấc ngủ của hắn, vậy mà hiện tại ngang nhiên hiện diện mộng ảo, lại khiến hắn chẳng thể nào trông thấy rõ mặt.

Mộ Kình Triệt tiến đến bên giường, mùi hương không còn nữa, hắn không muốn lần nữa mất ngủ như lần trước.

Trong đầu hắn hiện tại nghĩ đến Diệp Ngọc, chẳng phải người đang bên cạnh, tại sao hắn lại cứ ngây ngẩn.

Không nghĩ nhiều, Mộ Kinh Triệt ra lệnh sai dặn quản gia Mục kêu gọi cô ta lên.

Mộ Kình Triệt lần này muốn tự tay xác nhận một số chuyện.

Diệp Ngọc thời điểm này được ưu ái ở phòng riêng, vì thế khi nhận được tin. Bản thân liền trở nên hãnh diện hẳn.

Cô ta vội vàng thay chiếc váy khác, tiến thăng đến phòng của Mộ Kình Triệt.

Vừa bước vào, trong phòng hiện tại tràn ra hương rượu thoang thoảng, vừa đảo mắt nhìn đã trông thấy Mộ Kình Triệt đứng dựa nơi khung cửa kính khẽ nhấp rượu, bộ dáng khiến kẻ khác si mê.

Diệp Ngọc vội vã tiến lại gần, nhỏ giọng nói.

"Ngài Mộ, ngài kêu gọi em."



Mộ Kình Triệt nhàn nhạt đảo mắt, hình ảnh của Diệp Ngọc không giống trong giấc mộng của hắn, ngay cả mùi hương cũng không phải thứ hắn đang mong chờ. Ngay khi cô ta tiến lại gần, người đàn ông lập tức lạnh giọng lên tiếng, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao xoáy sâu.

"Bé con, tại sao từ lúc gặp lại em ở bệnh viện, trên cơ thể em không còn lấy mùi hương như ban đầu nữa?"

Diệp Ngọc nghe đến đây chột dạ sợ hãi, mùi hương như ban đầu, chẳng lẽ là mùi của con hầu Úc Noãn kia.

Kỳ thực, cô ta chưa từng nghĩ đến cái lý do này, Mộ Kình Triệt bị mù, đôi mắt có thể không thấy, nhưng hoàn toàn có thể qua mùi hương.

Nhưng làm sao một con hầu lại được Mộ Kình Triệt để mắt mà dùng thứ mùi hương kia phân biệt?

Cô ả cắn răng, muốn kiếm lý do biện bạch, thế nhưng khi vừa định lên tiếng đã trông thấy Mộ Kình Triệt kề bên cạnh.

Gương mặt người đàn ông thay đổi, khẽ khàng tiến tới bên, khóe môi nhếch cao nói, thoang thoảng hương rượu nồng phả đến.

"Hay là, em căn bản không phải nữ hầu kia?"

Diệp Ngọc hoảng loạn nhìn, vừa ngẩng đấu đã rơi vào đáy mắt sâu thắm của Mộ Kình Triệt.

Mộ Kình Triệt vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô ả, thấp giọng nói, nhìn biểu cảm sợ hãi của Diệp Ngọc, hắn càng lúc tin vào suy đoán của mình.

"Bé con, nói dối là không tốt đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.