Chương trước
Chương sau
Hơn hai ngày trời, Diệp Ngọc ở lại Ngự Viên nhưng không được Mộ Kinh Triệt trọng dụng hay để mắt. Tuy nhận được lại sự coi trọng của những kẻ hầu khác, hơn hết cô ta lại chỉ mong muốn đổi được cái nhìn của Mộ Kinh Triệt.

Những tưởng sẽ yên phận như thế, kết quả từ sớm đã nhận được thông báo đến từ quản gia Mục. Đại ý chính là cùng với Mộ Kinh Triệt công khai danh phận.

Vừa nghe đến đây, bao nhiêu ấm ức Diệp Ngọc chịu đựng trong những ngày qua đều không là gì cả.

Khoảnh khắc cùng Mộ Kình Triệt đứng trước máy quay phỏng vấn công khai danh phận, đó cũng là lúc Diệp Ngọc cảm thấy cô ta là người may mắn nhất trên thế giới này.

Diệp Ngọc đứng bên cạnh Mộ Kình Triệt, cố gắng đi sát bên tạo cử chỉ thân mật, nơi ống kính quay chụp thì liền đứng lại gần để những phóng viên lấy được đoạn phân cảnh thân mật của cô cùng với hắn.

Mộ Kình Triệt trước giờ chưa hiện diện công khai như thế này, lời đồn đại tệ hại về hắn mọi người đã từng nghe qua. Vì thế khi chứng kiến người cầm đầu Mộ gia không phải một lão già, ngược lại còn là người đàn ông điển trai, nháy mắt đã thu hút không biết bao nhiêu tin tức.

Nhưng tin tức nổi bật nhất của ngày hôm đó, vẫn là đoạn tin tức công bố mối quan hệ của Diệp gia lẫn Mộ gia.

Đặc biệt khi do chính Mộ Kình Triệt lên tiếng đã khiến trái tim cô ả nối trống liên hồi.

"Ngày hôm nay tôi chính thức thông báo, đại tiểu thư Diệp Ngọc sẽ là vị hôn thê của Mộ Kình Triệt tôi!"

Sau đó, Mộ Kình Triệt nghiêng đầu nhìn Diệp Ngọc ở khoảng cách gần, hoàn toàn thấy rõ gương mặt tuyệt phẩm tựa điêu khắc, chỉ có điều, trái ngược với dáng vẻ đứng trước phóng viên, khi Mộ Kình Triệt nhìn Diệp Ngọc lại là một điệu bộ lạnh lẽo, cho dù cười thì cũng thấy được sát ý.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Mộ Kinh Triệt trực tiếp rời đi mà không nói thêm bất cứ câu gì.

Gần như sau đêm điều trị, Mộ Kinh Triệt rơi vào mất ngủ. Hoàn toàn không hề yên giấc.



Đêm đầu chập chờn, đến đêm thứ hai khi mùi hương trên giường tan biến, người đàn ông chỉ còn cách mân mê lấy những chiếc váy còn sót nơi tủ đồ, muốn tìm kiếm mùi hương của cô trong vô lực.

Đến khi cảm nhận bản thân không thể tiếp tục, Mộ Kình Triệt đến tìm Thời Cảnh chỉ để lấy thuốc điều trị, miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ

Thời Cảnh ban đầu thấy Mộ Kình Triệt đến, cậu ta rất ngạc nhiên. Tưởng rằng từ sau khi có nữ hầu kia, Mộ Kình Triệt đã không đoái hoài đến cậu ta nữa.

Bởi vì sự kỳ lạ về nữ hầu này ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Mộ Kình Triệt, lần nữa khiến quản gia

Mục lẫn Đình Khiêm đều dấy lên sự nghi ngờ.

Từ sau khi Mộ Kình Triệt sử dụng thuốc từ Thời Cảnh đưa đến, hắn liền có thể rơi vào giấc ngủ sau một thời gian dài.

Thế nhưng, trong giấc ngủ lại tái hiện những gì sâu thẳm trong tâm trí Mộ Kinh Triệt hắn từng mong nhớ nhất, người con gái trong giấc mộng cùng hắn, mùi hương thanh thuần của cô, giọng nói ngọt ngào, làn da mềm mịn, cả những lần hắn mân mê ôm cô trong lòng rồi chạm lên gương mặt nhỏ nhắn vuốt ve.

Giọng nói trong giấc mơ ngọt ngào, mang theo bao sự nhung nhớ của hắn.

"Bé con..."

Nơi tấm giường mềm mịn, khi Mộ Kinh Triệt lưu manh đem cô đặt lên giường, thân hình dũng mãnh đề ép xuống tấm chăn mềm, thì thầm dụ dỗ.

"Bé con ngoan, cho tôi đêm nay, đợi tôi chữa khỏi khỏi đôi mắt này, tôi cho em một danh phận, cho em những gì tốt nhất!"

Người con gái mềm mại như dòng suối, nhịp nhàng dưới thân hắn nhỏ giọng rên rỉ, đôi mắt ướt đẫm nước muốn khơi dậy lòng trắc ẩn của hắn để xin tha.

"Bé con... chịu đau một chút. Tôi sẽ cho em những gì tốt nhất."



Người đàn ông nhướng người, lúc này mới hôn lên bờ môi, cảm nhận từng giọt nước mắt của cô chảy dài, hắn hoàn toàn nếm được nỗi đau. (

Sau một đêm dài đằng đăng lại ngọt ngào, Mộ Kinh Triệt liền đem ôm cô vào lòng mà nâng niu.

Thế nhưng, đó chỉ là trong giấc mơ.

Đến khi choàng tỉnh lại, trời cũng đã hừng sáng.

Người con gái trên giường cũng không còn nữa, cô hoàn toàn biến mất, rời khỏi tầm mắt hắn.

Mộ Kình Triệt căn bản không hiểu giấc mơ đêm qua là gì, nhưng nó hoàn toàn gợi lại nỗi mong nhớ đối với cô hầu nhỏ trong suốt thời gian qua.

Hơn hết là, nhắc nhở về lời hứa của Mộ Kình Triệt - cho cô gái nhỏ một danh phận.

Nghĩ đến đây, Mộ Kình Triệt mới chợt nhớ đến đã quên đi sự tồn tại của "cô hầu" sau hơn hai ngày hắn không yêu cầu cô đền.

Giấc mơ đêm qua hiện về, trong lòng Mộ Kình Triệt dâng lên cảm giác có lỗi và sự vô tâm kỳ lạ. Rõ là mong nhớ cô như thế, vậy mà bên ngoài lại đối xử lạnh nhạt.

Vì thế, lúc Mộ Kình Triệt liên lạc với Nhiệm Kha thực hiện tổ chức phỏng vấn họp báo, cũng là lúc cùng với đại tiểu thư Diệp Ngọc đứng trước phóng viên để nói lên mối quan hệ chính thức của hai người.

Giấc mơ mong nhớ cô hầu nhỏ, thế nhưng đối diện hắn lại hoàn toàn lạnh nhạt.

Điều này khiến Mộ Kình Triệt không hiểu nối bản thân hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.