“Em đã nói là em không muốn ở đây nữa, anh không nghe thấy à?”
Hàm Hinh cầm đồ quan trọng của mình đi, mấy thứ khác cô đều không cần, va li trống rỗng, không có thứ gì nặng cả.
“Đưa cho em!”
Đó là quần áo vừa mới mua cho con.
Mộ Dịch Kỳ nhíu mày, bàn tay anh đang cầm bộ đồ đó, anh thật sự cạn lời, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Bởi vì Khổng Ý Yên ngồi ở ghế phó lái? Hôm ấy anh bỏ em đi, nên em tức giận với anh đúng không?”
“Đưa cho em!”
Hàm Hinh không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.
Đương nhiên Mộ Dịch Kỳ sẽ không đưa cho cô, anh ôm lấy rồi ném vali đi, cái hộp rỗng nhẹ đến mức đập xuống đất còn nảy lên.
“Ư...ưm...”
Một nụ hôn ngang ngược đột nhiên chặn những lời nói trong miệng cô lai, sự phẫn nộ giấu trong những kẽ răng, mãnh liệt vô cùng.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Trong lúc vẫn còn đang bị thiêu đốt, nhưng anh không hề ngừng lại, cô vẫy vùng như thế nào mặc cô, anh vẫn có thể kéo cô về, làm cô không còn đường nào để trốn.
“Bốp!”
Một cái tát, vang dội và giòn giã.
Năm dấu ngón tay của Hàm Hinh, đã đáp thẳng lên mặt người đàn ông ấy.
Gò má anh tuấn của anh trắng ngần, vì cái bạt tai này mà đỏ ửng lên, trông đến là giật mình.
Hình như Mộ Dịch Kỳ cũng không ngờ đến, đầu anh lệch sang một bên, trong ánh mắt toát ra vẻ thảng thốt một cách lạ lùng.
Hàm Hinh cảm thấy tay mình rất đau, sức mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765445/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.