Tối thứ sáu.
Dạ tiệc sắp bắt đầu. Hàm Hinh tùy ý chọn một chiếc váy dài thắt eo màu tím nhạt. Cô có một làn da trắng nõn đầy khí chất. Mọi người đều nói người đẹp vì lụa, nhưng khi đến cô thì lụa lại đẹp vì người.
Loại lễ phục tiện lợi này, khi mặc trên người cô không ngờ lại có cảm giác của một nhãn hiệu xa xỉ.
Bởi vì thời gian gấp gáp, không kịp làm tóc, tóc dài xõa tự nhiên. Mái tóc đen xinh đẹp như rong biển bồng bềnh tung bay.
"Vù vù...."
Lúc xuống cầu thang, trong nháy mắt qua chỗ rẽ, dáng người nhỏ gầy của cô gái đụng trúng một lồng ngực như tường đồng vách sắt. Trong vòng tay, hơi thở hai bên giao hòa.
Tươi mát, thanh nhã.
Ai biết đó chính là Mộ Dịch Kỳ vừa trở về.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Người đàn ông vóc người cao to, đứng giữa chỗ cầu thang ngăn cản đường đi của cô.
Chính Mộ Dịch Kỳ cũng không biết, sẽ vừa lúc gặp phải cô.
Anh nhíu mày một cái, kéo dãn khoảng cách với cô. Bỗng nhiên, trước mắt có cảm giác sáng ngời.
Cô gái nhỏ đang nhăn mũi, mũi vừa bị đụng phải có hơi đau, lúc này cô đang xoa xoa mũi mình.
Mỗi cái nhăn mày đều mang theo chút đáng yêu.
Giống như một đứa bé chịu tủi thân, một đôi lông mày mảnh mai với đôi mắt như phát sáng.
Lễ phục màu tím nhạt và màu da của cô vô cùng hài hòa, bộ lễ phục cũng được thiết kế rất tinh xảo. Mặc dù rẻ nhưng dáng người nhỏ bé mặc vào trông cũng cao hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765385/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.