Hàm Hinh không ngờ mình lại bước vào Cảnh thị lần thứ hai.
Thực sự tin tưởng Đường Tiểu Nhu, thực sự buông tay là nhìn nhau mà cả hai không còn ngại ngùng, gặp lại, tình đã hết.
Có thể thẳng thắn đối mặt với người trước mắt, đây mới thực sự là buông tay. Mặc dù bây giờ vẫn còn có chút khó khăn, nhưng cô tin rằng, loại cảm giác này sẽ không còn xa nữa.
"Tổng Giám đốc Cảnh, chuyện dự án tôi vẫn sẽ tham gia, vẫn mong Tổng Giám đốc Cảnh không nên làm khó tôi vào lúc này, để tôi có thể làm việc thật tốt vì công ty của mình.
Lời này nói đi nói lại cũng là đang cảnh cáo anh ta, đừng có làm kẻ tiểu nhân, dùng quyền lực để làm việc tư.
Cảnh Nguyên Trạch nhìn cô lần nữa, ánh mắt dò xét nhiều lần, biết rõ đó không thể là ý của cô, nhưng, cô đến đây, không phải như những gì anh mong muốn sao?
"Em nghĩ kỹ rồi?" Anh ta hỏi, lông mi hơi hạ xuống.
"Không có cái gì gọi là nghĩ kỹ cả. Đây là công việc của tôi, tôi không thể bỏ bê được." Hàm Hinh trả lời.
Giọng điệu xa cách của cô khiến Cảnh Nguyên Trạch hơi khựng lại, độ cong khóe miệng biến thành một đường thẳng tắp.
Được, cô nói cái gì thì là cái đó.
"Chỉ cần điều kiện Mộ thị bên em đặt ra có thể đáp ứng được, có thể khiến tôi hài lòng, đương nhiên chuyện này sẽ xong."
Giữa thương nhân, coi trọng nhất chính là chữ "lợi", chỉ có lợi ích, không hề thay đổi.
Giọng nói Hàm Hinh rõ ràng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-thieu-doc-sung-mot-minh-toi/1765384/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.