Hám Thanh Châu dùng cả buổi sáng để thuyết phục Đường Bân tin rằng mình sẽ không ăn hay đánh cậu, nhưng cho dù hắn nói thế nào, cậu vẫn có thái độ sợ hãi như cũ, thậm chí chỉ cần hắn nói to hơn một chút, cả người cậu sẽ run lên. Hơn nữa, khi Hám Thanh Châu đứng dậy đi về phía Đường Bân, cậu sẽ lập tức sợ hãi bỏ chạy, nhảy quanh phòng. Hám Thanh Châu bất đắc dĩ đứng tại chỗ, giơ tay đầu hàng: "Anh không tới đó, em đừng chạy nữa, được chứ?" Đường Bân nghe xong lập tức đứng cừng đờ, chân trước giơ lên cho thấy cậu chuẩn bị chạy về phía trước, Đường Bân đứng một chân lắc lư không dám nhúc nhích. Hám Thanh Châu thở dài: "Bỏ chân trái xuống." Đường Bân ngoan ngoãn bỏ chân xuống, đáng thương cúi đầu. Hám Thanh Châu: "...Buổi chiều anh phải đến công ty, em muốn đi không?" Đường Bân vặn vẹo tay không nói. Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em ở nhà, anh gọi dì Lý qua được chứ?" Hắn sợ Đường Bân sẽ sợ hãi khi mình ở nhà lâu hơn nữa, Hám Thanh Châu có chút lo lắng khi nghĩ đến điều đó, hắn cảm thấy quan hệ giữa hắn và Đường Bân lại một lần nữa trở về thời gian trước đây. Đường Bân nghe xong thì ánh mắt sáng lên, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần vui vẻ: "Được." Không sao cả, Hám Thanh Châu tự an ủi mình, mấy ngày đầu có chút khó khăn, qua vài ngày là tốt rồi. Hám Thanh Châu vừa đi, Đường Bân đã chạy tới cửa, lén lút nhìn thang máy, thở phào nhẹ nhõm chạy trở lại phòng khách, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tần Nghệ. Thích ăn kẹo với bánh pudding: Xảy ra chuyện lớn, tôi sắp chết rồi a a a a a a a! Hậu Nghệ bắn ngày: Ồ. Thích ăn kẹo với bánh pudding: Chuyện rất quan trọng đó, tôi...tôi bị cưỡng hiếp! Hậu Nghệ bắn ngày:...? Thích ăn kẹo với bánh pudding: Làm sao bây giờ? qaq Hậu Nghệ bắn ngày: Ai làm cậu? Thích ăn kẹo với bánh pudding: Một con hải cẩu vừa xấu vừa thúi. Hậu Nghệ bắn ngày: Đùa vui lắm sao. Thích ăn kẹo với bánh pudding:??!! Tôi nói thật đó! Hậu Nghệ bắn ngày: Hải cẩu thuộc loài động vật 'bảo hộ', cậu không làm gì người ta đó chứ? Thích ăn kẹo với bánh pudding:? Hậu Nghệ bắn ngày: Cậu nghĩ như vậy sao, dù sao cũng bị cường một lần, không phải nói đụng rận nhiều không sợ ngứa sao? Còn không bằng cậu yên tâm hưởng thụ đi thôi. Thích ăn kẹo với bánh pudding: Nhưng vấn đề là anh ta có thể sẽ ăn thịt tôi nếu anh ta cảm thấy mệt mỏi! Hậu Nghệ bắn ngày: Hải cẩu có ăn thịt bạn đời của mình không? Thích ăn kẹo với bánh pudding: Chúng tôi không phải bạn đời! Tôi có chim cánh cụt nhỏ! Hậu Nghệ bắn ngày: Chim cánh cụt và hải cẩu...Đường Bân, không ngờ cậu lại thích kiểu tình yêu gượng ép như vậy? Thích ăn kẹo với bánh pudding:? Hậu Nghệ bắn ngày: Nghiêm túc đây, sau này cậu không được dùng tài khoản chính để nói chuyện với tôi đấy? Tên này thật cay mắt. Cùng lúc đó, Hám Thanh Châu ngồi trong phòng làm việc không thể tập trung nổi, nhớ đến biểu cảm hưng phấn vui vẻ của đối phương khi nghe mình phải đi thì hắn lại ẩn ẩn tức giận. Hắn gửi một tin nhắn wechat cho Đường Bân, gõ rồi lại xóa, sau bao nhiêu lần lặp lại, chỉ có một câu mở đầu kiểu cũ: Em đang làm gì vậy? Một phút...năm phút...chưa có câu trả lời. Hám Thanh Châu không nhịn được gọi video cho cậu, nhạc chờ vang lên rồi tắt, không có ai bắt máy. Hắn thuần thục mở vòng bạn bè của Đường Bân - đây là thói quen bốn, năm năm của hắn, dòng trạng thái gấn nhất đã cách đây vài tháng, Hám Thanh Châu có thể nhớ rõ từng dòng trạng thái của đối phương, hầu hết đều là chụp ảnh khuôn viên trường, thư viện, phòng câu lạc bộ, không giống với những gì bạn bè cậu chia sẻ. Hắn dùng đầu ngón tay gõ lên bàn, quyết định gọi lại cho Đường Bân, lần này rất nhanh đã được kết nối. Bên kia, Đường Bân đang nói chuyện với Tần Nghệ, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cậu thấy tên Hám Thanh Châu hiện ra thì chợt rùng mình, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Tần Nghệ: Xong rồi xong rồi, thối hải cẩu gọi cho tôi. Tần Nghệ không trả lời, nhưng tiếng chuông điện thoại giống như đang nhắc nhở, Đường Bân không dám trì hoãn lâu khiến đối phương tức giận, chỉ có thể run rẩy bấm nút trả lời. Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lạnh lùng dễ nghe của Hám Thanh Châu vang lên: "Đang làm gì đó?" Đường Bân ngoan ngoãn đáp: "Đang nghịch điện thoại." "Sao không trả lời wechat của anh?" "Hả?" Đường Bân sững sờ một lúc mới hiểu ra: "Em không đăng nhập nick chính." "Nick chính?" "Ừm." "Em có hai tài khoản lận sao?" "Ừm." "Em tạo khi nào?" "Khi em học đại học..." "Thêm bạn mới với anh đi." "...Được rồi." "Không muốn?" Hám Thanh Châu có thể nghe được sự miễn cưỡng trong giọng nói của Đường Bân. Cậu ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không có không có." "Chắc là do sóng yếu." Nếu Đường Bân phủ nhận thì hắn cũng không muốn truy cứu thêm nữa. Hám Thanh Châu nhìn tên wechat của đối phương - Thích ăn kẹo với bánh pudding...hình như có chút quen. Đường Bân ở đầu bên kia điện thoại nói: "Em đồng ý." Hám Thanh Châu cau mày, nhớ lại xem mình đã thấy cái tên này ở đâu, nhưng một lúc sau cũng không nhớ ra được. Chắc là cái tên này giống với Đường Bân bây giờ nên hắn mới cảm thấy quen thuộc, Hám Thanh Châu nghĩ. Trong khi lướt vòng bạn bè của Đường Bân, hắn hỏi: "Sao em lại nghĩ ra cái tên này?" "À...dễ nghe." Đường Bân mơ hồ trả lời. So với tài khoản chính, vòng bạn bè của tài khoản này rất phong phú, muôn màu muôn vẻ. Hám Thanh Châu xem được một lúc thì sắc mặt tối lại. Video gần đây nhất là video đi vũ trường, Đường Bân bên trong video nhảy múa điên cuồng làm một nhóm người dưới sân khấu hò reo om xòm. Kéo xuống thêm là video về xe đua. Xa hơn nữa là hình ảnh Đường Bân đang phì phèo hút thuộc. Xa hơn nữa là hình ảnh một bữa tiệc có rất nhiều mỹ nữ. Hám Thanh Châu hít sâu một hơi, nắm chặt điện thoại để phòng ngừa chính mình bị tức chết. Cùng lúc đó, Đường Bân ở đằng kia đột nhiên nhớ tới cái gì, trong lòng sợ hãi không nói nên lời, run rẩy đóng trang cá nhân lại. Hám Thanh Châu mà nhìn thấy chắc chắc sẽ tức giận. Đường Bân tắt trang cá nhân xong thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trò chuyện: "Sao anh không nói chuyện?" Hám Thanh Châu: "Bởi vì anh vừa xem vòng bạn bè của em." Đường Bân: "!!!" Cậu run rẩy hỏi: "Xem...xem xong rồi?" Hám Thanh Châu: "Nhiều quá, xem không hết." Đường Bân nghe vậy liền cảm thấy bản thân mình toang rồi, cậu bắt đầu than thở: "Huhuhu, thực xin lỗi, chim cánh cút nhỏ sai rồi, cánh cụt nhỏ không ngoan, anh không được đánh với ăn thịt em." Đường Bân đột nhiên gào khóc nhận sai làm Hám Thanh Châu thu lại những gì mình định nói. Một lúc sau, hắn mới nói: "Tên tài khoản không hợp với trang cá nhân của em." Vẻ mặt Đường Bân như thể nhân sinh không còn gì để luyến tiếc, cảm thấy cuộc sống của chim cánh cụt nhỏ sắp kết thúc rồi. Hám Thanh Châu đột nhiên nhớ ra mình từng thấy cái tên này ở đâu, cái tên này từng gửi lời mời kết bạn với hắn. Nói cách khác...sau khi hai người cãi nhau, Đường Bân đã gửi lời mời cho hắn. Đó là vào năm thứ hai đại học, một ứng dụng kết bạn đột nhiên xuất hiện trên wechat của hắn, lý do đối phương gửi lời mời là vì - Tôi rất thích anh, câu này vừa thấy liền cảm thấy khó chịu. Hám Thanh Châu đang ở nước ngoài, bạn đại học của hắn cũng không sử dụng wechat, tức là lời mời kết bạn này là do một người Trung Quốc gửi tới. Đó có thể là một người bạn cũ hoặc chỉ là một trò đùa. Hắn nghĩ như vậy nên sau đó không quan tâm tới vấn đề này nữa, người thổ lộ với hắn nhiều lắm, Hám Thanh Châu tập mãi thành quen cho nên cũng không có hứng thú muốn biết người này là ai. Cái tên này sở dĩ làm cho hắn có chút ấn tượng là vì mặc kệ Hám Thanh Châu từ chối bốn năm lần, người này vẫn bám riết không tha thêm bạn hắn. Hám Thanh Châu chỉ đành chấp nhận lời mời thêm bạn, nói rõ hơn thì thì đó chính là ngăn chặn đối phương sau này tiếp tục quấy rầy mình. Khi hắn thêm bạn người này, Hám Thanh Châu đã từng nghĩ người này có chứng tự ái hoang tưởng khá giống Đường Bân, liệu có phải là cậu hay không? Nhưng sau đó hắn đã tự phủ nhận điều đó, với tính cách của Đường Bân, cậu sẽ không dùng cách làm hòa như vậy, tuy rằng lúc làm hòa thái độ không được tự nhiên lắm nhưng không sao cả. Động tác cũng rất trực tiếp, không cần giả làm phụ nữ, hơn nữa hắn không phải là người mà Đường Bân thích. Mặc dù đã biết rõ ràng nhưng sau khi thêm bạn, Hám Thanh Châu vẫn đi điều tra vòng bạn bè của người kia - sạch sẽ muốn chết. Hám: Cậu là? Người kia ngay sau đó gõ vào khung chat nhưng đến ba - bốn phút sau mới có thông báo tin nhắn vang lên bên Hám Thanh Châu. Thích ăn kẹo với bánh pudding: Cậu còn nhớ hôm ở sân bay không cẩn thận đụng trúng một người không? Tôi từ lúc đó đã nhất kiến chung tình với cậu, sau đó thông qua một người bạn mà biết được wechat của cậu. Một chút hy vọng trong lòng Hám Thanh Châu lập tức bị dập tắt, cảm thấy bản thân mình thật buồn cười. Hám: Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ, tôi có người mình thích rồi. Thích ăn kẹo với bánh pudding:!!! Hai người có ở chung một chỗ không!? Hám Thanh Châu không hiểu người kia kích động cái gì, bất quá không phải Đường Bân nên hắn cũng không muốn hiểu. Hám: Đừng gửi lời mời kết bạn với tôi nữa, như vậy sẽ làm chúng tôi cảm thấy khó xử. Thích ăn kẹo với bánh pudding: Chúng tôi!? Hai người thật sự quen nhau sao? Hám Thanh Châu xóa kết bạn mà không thèm trả lời cậu ta nữa. Bây giờ nghĩ lại... người kia đặt câu hỏi có chút không thích hợp, quả nhiên người lúc trước nhắn tin cho mình là Đường Bân. Hám Thanh Châu không muốn nghĩ nhiều đến bản thân, nhưng hiện tại hắn biết Đường Bân thích mình, không phải là hắn có cơ sở để suy nghĩ tới điều đó rồi sao? Đường Bân chỉ làm điều này với riêng hắn thôi đúng không? Hám Thanh Châu nghĩ đến điều này thì giọng dịu đi một chút: "Có phải em từng dùng tài khoản này để thêm bạn anh đúng không? Lúc anh học đại học." Đường Bân không hiểu tại sao Hám Thanh Châu lại đột nhiên chuyển chủ đề, nghe giọng nói tựa hồ tâm trạng hắn đã tốt hơn, cậu nháy mắt thành thật nói: "Ừm, nhưng anh đã xóa kết bạn trước." Hám Thanh Châu đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng, nếu lúc đó sau khi hai người cãi nhau, hắn cũng chịu nhường một bước như Đường Bân thì có lẽ đã sớm biết tâm ý của đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]