"Cha ――"
Nhìn Mộ Tịch Thịnh bắt đầu cuồng tiếu, Mộ Ti Vũ nằm trong lòng hắn có chút sợ hãi, nó kêu lên, muốn kéo ý thức của Mộ Tịch Thịnh quay về.
"ĐỪNG GỌI TA LÀ CHA!"Mộ Tịch Thịnh hét lớn một tiếng, con mắt bắt đầu đỏ lên, hắn chuyên chú nhìn dung nhan nhỏ xinh trước mắt, kia mi, kia mắt, kia môi.... Cùng hình ảnh người mình thật sâu nhớ kĩ trong lòng có nhiều điểm tương đồng, hóa ra người mình tìm kiếm bao năm qua lại ở ngay bên cạnh, hóa ra nỗ lực nhiều năm như vậy tất cả đều là uổng phí, thật buồn cười.
Đột nhiên, Mộ Tịch Thịnh không khỏi run rẩy, hắn nhớ tới buổi tối cách đây mười năm, tay của mình cố sức bóp cần cổ của Mộ Ti Vũ, chỉ một chút nữa thôi, Tịch sẽ chết trên tay mình, chưa từng nghĩ tới người bản thân yêu nhất lại suýt bị mình tổn thương, hắn vô pháp tha thứ bản thân, thậm chí có chút không dám đối mặt, lần đầu tiên, hắn thấy khiếp đảm!
"Cha, người làm sao vậy? Ti Vũ sợ hãi!"
Tiếng hét của Mộ Tịch Thịnh hiển nhiên đã hù dọa tới Mộ Ti Vũ, thanh âm của nó bất giác mang chút khóc âm. Trong mười năm nó sống trên đời, chưa từng có ai đối nó hung ác như vậy, gia gia cùng nhũ mẫu luôn đem nó che chở, phụng trong lòng bàn tay.
"Đến, Vũ nhi, đừng sợ, cha không có việc gì, chúng ta đi tắm có được hay không?"
Nhìn tiểu nhân nhi khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, Mộ Tịch Thịnh tâm thoáng chốc co quắp, trận trận đau nhức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/202429/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.