Đó là một phần mộ bình thường, ốp đá bình thường, không có lấy một phân xa hoa, thế nhưng xung quanh phần mộ ngoài ý muốn ngăn nắp sạch sẽ, có thể thấy được thường xuyên có người đến quét dọn. Bia mộ bằng đá có chút biến thành màu đen, mặt trên phủ phong sương, có thể được đã dựng khá lâu, đây là phần mộ Tiêu Vũ, mười năm, Mộ Tuyệt Thiên trừ lần hạ táng kia chưa bao giờ trở lại.
Nhưng làm Mộ Tuyệt Thiên kinh ngạc không phải là phần mộ của thê tử mà là người đang đứng trước mộ, Mộ Tịch Thịnh.
Mộ Tuyệt Thiên bất giác trong lòng có chút tự hào, không hổ là nhi tử của mình, mười năm không gặp, khí thế lãnh liệt trên người Mộ Tịch Thịnh lại càng tăng lên, tuy rằng hai người còn cách nhau một khoảng không nhỏ, bản thân vẫn có thể cảm thấy cỗ khí thế cường hãn ấy.
Ngày hôm nay Mộ Tịch Thịnh một thân y phục màu đen, làn mi anh tuấn nhíu chặt, đôi môi mỏng mím lại, lộ ra thần sắc kiên nghị, một người suất khí như vậy, xem ra thời gian mười năm cũng không có ở trên mặt hắn lưu lại chút phong sương nào, chỉ là càng trưởng thành, thành thục hơn, cả người tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Mộ Tuyệt Thiên cứ như vậy nhìn, không hề động, cũng không nói gì. Mộ Ti Vũ chuyển động ánh mắt hiếu kì, đánh giá người mặc y phục đen kia, bỗng nhiên có một cỗ cảm giác kì lạ nổi lên trong lòng nó, như là ngứa ngáy, khó chịu, lại có một loại ngọt ngào cổ quái không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/202427/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.