Mặc dù đang hôn mê bất tỉnh nhưng ý thức Mộ Ti Vũ lại đặc biệt rõ ràng. Đối với tất cả sự tình phát sinh bên ngoài y đều có thể rõ ràng cảm giác được. Thân thể cùng linh hồn y giống như tách ra thành hai cá thể tự do riêng biệt nhưng lại cùng trạng thái ly hồn có chút khác biệt, thân thể lúc này giống như một cái hũ, đem linh hồn vững vàng khóa lại, muốn đi cũng đi không được.
"Mặc Châu, Mặc Châu ——"Một lần lại một lần hô hoán, nhưng lần lượt hy vọng cũng chỉ đổi lại thất vọng. Mặc Châu yên lặng trong cơ thể giống như đã tiêu thất, mọi liên hệ giống như bị cắt đoạn.
Mặc dù như vậy, Mộ Ti Vũ vẫn không buông tha, bởi vì y biết tình huống hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ngươi nghe được không? Mặc Châu ——"
"Chủ nhân ———"
Đột nhiên, một thanh âm yếu ớt tựa như xuyên qua nghìn trùng cách trở vọng đến, chậm rãi truyền ra. Nếu như không phải Mộ Ti Vũ ngưng thần yên lặng nghe, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới.
"Mặc Châu ———"
Kinh ngạc kêu lên, y càng thêm tập trung tinh thần, vận dụng toàn bộ cảm quan, nỗ lực nhận biết chỗ phát sinh rung động tinh thần rất nhỏ.
"Chủ nhân —— ta— ta—— hiện tại bị phong ấn —— là một cỗ lực lượng rất mạnh —— thế nhưng ——không bao lâu nữa, ta có thể giải khai được phong ấn!"
Thanh âm gián đoạn thong thả truyền đến, sau đó đột nhiên như bị cái gì cắt đoạn, cái gì cũng không nghe được.
"Phong ấn?" Chiếm được tin tức hữu dụng, Mộ Ti Vũ trấn định, "Một khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311393/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.