"Vũ nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi không cần hù dọa cha!"
Mộ Ti Vũ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi, "Không có việc gì, ta chỉ hơi mệt chút, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi —"
Còn chưa nói hết, Mộ Ti Vũ nhắm hai mắt lại, không hề nhúc nhích."Vũ nhi, Vũ nhi ——"
Mặc cho Mộ Tịch Thịnh kêu thế nào, Mộ Ti Vũ cũng không có phản ứng, Viễn Viễn ở trong lòng nó cũng sớm hôn mê rồi.
Vòng lục quang của Mặc Châu cũng bắt đầu tối đi, tử khí của núi bất tử bắt đầu cường liệt hơn, Mộ Tịch Thịnh đau khổ kiên trì, chính là càng kiên trì càng thấy mệt. Không phải loại mệt mỏi trên thân thể mà là tâm hồn mệt, thật muốn cứ như vậy ngủ luôn không cần tỉnh.
Vòng lục quang của Mặc Châu cuối cùng tiêu thất, hai người ôm nhau nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, tia lục sắc quỷ dị vây quanh toàn thân họ, từng chút từng chút hút đi sinh khí.
"Tất cả mọi người đều không thoát được núi bất tử đuổi bắt, cho dù là ngươi cũng không ngoại lệ! Chính là ta sao có thể không tiếc mà cho ngươi chết, một vạn năm, ta đã đợi một vạn năm ——"
Quái vật nhìn hai người trước mắt, thì thào nói chuyện, là mừng rỡ, là bi thương....
...
Khi... tỉnh lại, Mộ Tịch Thịnh có chút không thích ứng hắc ám trước mắt. Hóa ra cuối cùng hắn cũng không đủ sức chịu đựng, hắn vô thức nhìn xuống bảo bối còn đang ngủ say trong lòng, tâm chậm rãi thả xuống.
"Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311369/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.