"Cha, vì sao trên núi đều không có một thanh âm?"
Bởi vì có Mộ Tịch Thịnh ở bên cạnh, Mộ Ti Vũ cũng không quá sợ, cho nên nó mới có tinh lực đi quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đúng rồi, theo lý thuyết chuyện này là không có khả năng, dù sao lão Vương mỗi lần lên núi đều sẽ có thu hoạch lớn, còn thường thường mang về cho Mộ Ti Vũ một ít động vật nhỏ, cho nên núi này không thể một chút động tĩnh cũng không có, huống chi bây giờ còn là ban ngày."Vũ nhi, có cái gì đó không đúng, ngươi không được ly khai cha, chúng ta đi vào sâu một chút xem sao!"
Mộ Tịch Thịnh nắm tay Mộ Ti Vũ càng chặt, hướng sâu bên trong núi đi vào. Viễn Viễn cũng nằm im trong lòng Mộ Ti Vũ không dám động đậy, thậm chí ngay cả thanh âm hô hấp cũng có chút dè dặt.
Đường vào núi chỉ có một con đường độc đạo chật hẹp, bởi vì trước kia ít có người hành tẩu cho nên trên đường đầy cỏ dại. Mộ Tịch Thịnh vừa phải chú ý dưới chân vừa phải quan sát tình huống bốn phía cho nên thần kinh tập trung cao độ, rất sợ bỏ sót cái gì đó.
Càng đi vào sâu trong núi nhiệt độ không khí càng hạ thấp, bất quá bởi vì bọn họ đều nằm trong vòng bảo hộ của Mặc Châu nên không cảm thấy rõ ràng, nhưng sương mù trong không khí cũng càng ngày càng dày, cây cối cũng càng ngày càng thấp bé, màu xanh biếc quỷ dị.
Phía trước tựa hồ có thanh âm kì quái phát ra, khi thì sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311368/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.