Mộ Ti Vũ có chút kì quái, người mà một khắc trước nó còn thập phần chán ghét, hiện tại lại làm nó có loại thương tiếc khó hiểu, thậm chí còn mang cảm giác áy náy.
"Cha ngươi đã không có chuyện gì, ngươi có thể đưa hắn đi rồi."
Mạc cơ lại khôi phục biểu tình bất cần. Người trước mắt là Tịch Viễn lại không phải là Tịch Viễn, đã không biết trải qua bao nhiêu kiếp, dù cho y áy náy, y yêu thích, cũng chỉ là Tịch Viễn kia mà thôi.Mộ Ti Vũ không nói gì nữa, nếu người ta đã đuổi mình đi, mình còn ở lại thì thật là không biết đạo lý, huống hồ nó cũng không thích ở lại trong sơn động âm u ẩm ướt này. Cho nên nó trực tiếp lệnh Mặc Châu nâng Mộ Tịch Thịnh lên, đi ra ngoài.
"Đi, đều đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình ta!"
Phiền muộn khó hiểu, trong miệng là tư vị cay đắng. Mạc cơ cảm thấy có chút buồn cười, đã từng trông mong như vậy, điên cuồng như vậy, cho tới bây giờ lại tùy tiện buông tha, bản thân quả nhiên thực sự là ngu dại!
Đã từng cho rằng cứ như vậy qua cả đời!
Đi qua thiên sơn vạn thủy, trở về cũng đã không kịp!
Đã từng tỉnh táo cùng luyến tiếc
Cho rằng suốt đời luôn luôn tri kỉ
Bất ly bất khí, không bỏ không rời
Nguyên lai chỉ có chính mình!
Ngay cả trời cao đất rộng cũng không dung chúng ta!
Ngay cả khi ta nói không quan tâm, rồi lại không chịu buông tha!
Đạt được tất cả, mất đi một ít cũng sẽ không tiếc,
Mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311363/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.