"Không có khả năng ——"
Mộ Ti Vũ thì thào nói nhỏ, sao lại ở chỗ này?
"Vì sao không có khả năng?"Lãnh Phong không khỏi nghi vấn, hắn đã bị thứ trước mắt làm cho sợ ngây người. Chưa từng nghĩ tới trên đời có một khối ngọc đen lớn như vậy, là cực phẩm trong các loại ngọc quý. Càng đáng quý chính là khối ngọc này lại được điêu khắc thành hình một người.
Lãnh Phong không biết nên dùng từ gì để hình dung người trước mắt. Hắn si mê nhìn, kì thực đây cũng không tính là một người. Chuẩn xác mà nói, kia là một nữ nhân dung nhan tuyệt sắc, nửa người trên là người, nửa người dưới là đuôi rắn có hoa văn kì quái, quái dị không nói nên lời.
"Mặc Châu, là ngươi sao?"
Ngữ khí Mộ Ti Vũ mang theo bi thương khó hiểu, Viễn Viễn theo nó chậm rãi tới gần khối ngọc kia, giữ khoảng cách đủ để Mộ Ti Vũ vươn tay tới.
"Tiểu chủ tử?"
Lãnh Phong nghi hoặc nhìn nhất cử nhất động của Mộ Ti Vũ, hắn lập tức ruổi ngựa về phía trước nhưng lại bị một bức tường vô hình ngăn cản ở phía sau Mộ Ti Vũ, vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không thể bước tới gần một bước.
"Tiểu chủ tử —"
Lãnh Phong bất an, nhưng tiếng kêu của hắn Mộ Ti Vũ căn bản là nghe không thấy.
Xúc tua lành lạnh làm Mộ Ti Vũ có chút thanh tỉnh, dấu ấn xanh biếc trên trán hơi phát sáng, tựa hồ có vật gì theo tượng ngọc truyền tới trên người nó.
"Chủ nhân, Mặc Châu vốn cho rằng không thể gặp người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-tich-hoa/1311358/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.