Sau khi Alan đi.
“Tôi quả thực không thể tin được! Tôi lại… Lại…” Rosalie thật sự nhịn không được, trên mặt cô hiện lên vẻ khó tin, còn lẫn chút kích động và vui sướng.
“Nếm được mùi vị.” Emmett thay cô nói ra.
“Nhưng lại ăn thật ngon.” Emmett vẫn chưa thỏa mãn chậc lưỡi.
“Đúng vậy, ăn thật ngon.”Alice cũng liếm liếm miệng.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, rốt cuộc hắn làm cái gì mà có thể khiến cho chúng ta nếm ra mùi vị!” Rosalie có chút điên cuồng the thé nói.
“Được rồi, Rosalie, xem ra vị khách này của chúng ta… A không, là chủ thuê nhà của chúng ta, thật là một người bí ẩn a. Nhưng mà, xem ra cậu ta cũng không có ý định để chúng ta biết.”Carlisle không thể xác định, lập tức nhớ ra cái gì đó mà nở nụ cười: “Nói mới nhớ cha đã sáu trăm năm không nếm được mùi vị thức ăn, thật khiến người ta hoài niệm a!”
Esme không nói một lời đi đến phòng bếp, tốc độ nhanh như chớp, bộ dạng lén lút kia giống như là không muốn bị phát hiện.
“Này, Esme, em đi đâu vậy?”
“Em đi xem còn gì không, vừa rồi còn chưa ăn no.”
“Con cũng muốn! Chờ con một chút…”
“Chừa cho con chút với!”
“Anh cũng muốn…”
“…” Edward và Jasper ít nói hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn mọi người trong nhà hưng phấn không thôi.
Ánh mắt thâm thúy nhìn hướng Alan rời đi, trong mắt Edward tràn ngập các loại sắc thái, không biết đang suy nghĩ cái gì.
……………..
Nửa đêm, lại lần nữa trang bị hệ thống phòng ngự cho phòng ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-sac-than-quang/196707/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.