Triệu Sĩ Thành nhận được một chiếc thùng rất lớn. Sau khi khám bệnhxong, anh mở thùng ra, bên trong là chín bộ lễ phục phù dâu anh vừa ýngày đó. Anh xem qua đơn chuyển phát nhanh, mặt trên kí tên: Tống DưVấn.
Anh sửng sốt một chút.
Cô gắng nhớ lại cái tên cùng gương mặt đó, nhưng thế nào cũng không thể nhớ rõ, chỉ là: “Tôi là Tống Dư Vấn,Tống trong Triều tống, Dư trong dành cho, Vấn trong chiếm đoạt giangsơn.”
Anh bắt đầu nhớ kỹ tên của cô.
Trên áo cưới, chiếc cavat xám bạc anh mặc cùng âu phục kia là do cô đề cử. Ánh mắt của cô rất tốt, cô chọn vài món đồ cho anh cũng đều hợp với phong cách của anh. Vốn anhmuốn tìm một cơ hội mời cô ăn cơm xem như đáp tạ, nào ngờ… Nhìn địa chỉliên lạc và số điện thoại người gửi kia hoàn toàn trống trơn, anh kinhngạc.
Cho dù anh có vẻ ngốc nghếch với việc giao tiếp, nhưng thái độnhiệt tình với anh của cô Tống này anh sẽ không nhìn lầm, anh nghĩ đốiphương rất muốn kết bạn với anh. Chẳng lẽ, anh nghĩ sai rồi? Nhưng cố ýkhông để địa chỉ và điện thoại, không phải có nghĩa là không muốn liênlạc với anh à? Nhưng vì sao lại giao mấy bộ lễ phục này cho anh mượn? Là đang tuân thủ lời hứa ư?
“Hiểu Văn, em có điện thoại của cô Tống kia không?” Anh rảo bước tiến vào phòng bếp, cố ý hỏi vợ chưa cưới đangchuẩn bị cơm tối cho anh.
“Cô Tống nào?” Vợ chưa cưới của anh vừa xào thức ăn, vừa nhỏ giọng hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306078/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.