Cảm xúc của cô như dây cung căng xiết, bác sỹ Tiêu cũng chẳng thèm nhìnđến cô, vừa viết sổ ghi bệnh, vừa dặn dò thật nhanh, vẻ mặt lạnh lùng:
“Giải phẫu vừa xong, vì nghĩ đến tính an toàn, trước xét nghiệm nước tiểutrong 24h đã, cho nên, đừng có di chuyển lộn xộn, để tránh đường ống bịrơi! Ba ngày đầu là thời kỳ nguy hiểm, nếu có thể qua được thì hai tuầntiếp cần quan sát thêm, việc ăn uống sinh lý đều phải giải quyết trêngiường, không được xuống giường, càng không được ngồi! Hai tuần sau nếutất cả đều bình thường, cô có thể xuống giường đi lại, đến lúc đó sẽ sắp xếp giúp cô chuyển đến viện chỗ tôi. Nhưng mà, phải chú ý một chút, đến khi lâm bồn, cô vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi là chính, cố ít đilại, nhất là khi bụng ngày càng lớn, nếu không, có nguy hiểm gì tôi sẽkhông chịu trách nhiệm!”
Đại tiểu tiện đều phải giải quyết trêngiường? Đỗ Hiểu Văn nuốt nước bọt, cô không ngờ sau khi phẫu thuật còngian khổ như thế, điều này làm cô vốn yếu đuối cảm thấy kinh khủng, cảmthấy con đường phía trước mờ mịt. Nhưng mà, cô muốn đứa con này, nhấtđịnh phải kiên cường.
Cô không nhịn được lại nhìn về phía Hạ Nghị, Hạ Nghị vẫn không nói, anh chỉ nhìn phía sau Tống Dư Vấn, vẻ mặt bất an.Lòng Hiểu Văn căng thẳng, cảm thấy rất đau đớn, hình như chỉ có một mình cô đang kiên trì, đang bảo vệ đứa con này mà thôi. Cô cô độc, giống như đang đi trên một chiếc cầu gỗ, sau lưng không có bất kỳ tiếng khích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306020/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.