Chương trước
Chương sau
Giờ Bắc Kinh, ba giờ chiều. Phòng khám nhi khoa của Triệu Sĩ Thành còn hơn mười bệnh nhân nữa.

“Người tiếp theo!” Trong tiếng ồn ào, Dung Hoa lớn giọng hét to.

Mỗi ngày đều phải giữ trật tự đến sớm về trễ, để mọi người yên lặng lại imlặng, thật đúng là hao mòn thể lực. Triệu Sĩ Thành bận rộn một ngày rấtmệt mỏi, anh xoa trán đau, thấy Dung Hoa đang bận việc thì tự mình đếnphòng nghỉ uống miếng nước.

“Một giờ trước, Nhật Bản xảy ra vụđộng đất cấp 8.9, ngay cả Bắc Kinh cũng có dư chấn!” Bây giờ mạng diđộng thật tiện, vài phụ huynh đang chờ khám bàn luận,

Triệu Sĩ Thành cả kinh, dừng bước lại, “Nhật Bản ư?”

Bác sỹ Triệu luôn ít lời, hai tai như không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổbỗng lên tiếng, phụ huynh hoảng sợ, “Đúng thế, Nhật Bản đó! Bây giờ Nhật Bản có dư chấn ở rất nhiều nơi, hơn nữa có sóng thần rất lớn, rất nhiều người mất tích rồi đấy!”

Anh vội đi lấy danh sách khám, còn lại vài bệnh nhân nhỏ, tất cả đều là loại bệnh thường thấy không phải hokhan thì là đầy bụng thôi.

“Dung Hoa, em ra khám đi, có thểtham khảo qua đơn thuốc của anh!” Dung Hoa ở cạnh anh rất nhiều năm, tay nghề khám bệnh của anh Dung Hoa dã sớm quen rồi, anh tin những bệnhthông thường của trẻ con này không làm khó được cô.

Dặn dò củaanh khiến Dung Hoa hoảng sợ, “Anh hai, em, em không làm được đâu!” Tuycô cũng có bằng y khoa, nhưng cô chỉ có thể xem khám thôi, cô thật chẳng có tự tin đó.

“Không, Dung Hoa, em có thể!” Anh ngăn em gái, “Nếu có chỗ nào không chắc thì gọi điện cho anh!”

Dặn dò xong, anh liền xin lỗi các vị phụ huynh: “Các vị, thật xin lỗi, tôi có việc gấp phải ra ngoài trước!”

Dung Hoa và nhóm phụ huynh đều choáng váng, bác sĩ Triệu luôn có trách nhiệm cao, lần đầu tiên thấy anh lại dừng khám đi ra ngoài.

Trong phòng khám rối loạn.



“Mẹ, mẹ, cứu con, cứu con!”

Giấc ngủ trưa, cô mơ thấy Thụy Thụy của cô bị nhốt trong một căn phòng tốiđen, mặt đầy máu tươi, vừa khóc vừa cầu cứu cô. Cô bị làm tỉnh lại. Banngày ban mặt, cô lại bị dọa thành một thân mồ hôi lạnh.

Day daytrán, là thời tiết quá oi bức sao? Hôm nay, cả người cô cảm thấy bứt rứt khó hiểu. Mở máy tính laptop ra, mở QQ, cô vào tài khoản của một kháchhàng, về phần một số công việc chưa thể chuyển giao, cô muốn nói chuyệntiếp.

Nào biết, nói chuyện vài câu với vị khách đó rồi, máy tựđộng gửi đến một tin tức: 13giờ 46 phút ngày 11 tháng 3 giờ Bắc Kinh, là 14h 46 phút tại Nhật Bản, khu vực biển Đông Bắc Nhật Bản đã xảy ra động đất 8.9 độ ritte gây nên sóng thần, gây ra mất mát lớn về người và của.

Cô đông cứng.

Khi Triệu Sĩ Thành đến gõ cửa, Tống Dư Vấn bận trước bận sau, đã loạn hết lên. rong phòng khách có một chiếc valy mở lớn.

“Sau khi đọc tin rồi, tôi vẫn gọi cho Hạ Nghị suốt, nhưng tôi không thể liên lạc được với anh ấy!” Dư Vấn vừa dọn hành lý, vẻ mặt nôn nóng.

Cuối cùng họ thế nào tại Nhật Bản? Xảy ra động đất lớn như thế, không biếtHạ Nghị có bảo vệ Thụy Thụy tốt không! Thụy Thụy có bị thương không? Cóbị sợ không? Nhiều vấn đề liên tục làm cô sắp phát điên rồi!

Cônôn nóng đi tới đi lui tự an ủi mình, “Tokyo hay có động đất lớn, tôi đã tra qua nhiều tư liệu rồi, những năm gần đây Nhật Bản rất hay có nhữngvụ ngoài cấp 7, thương vong lớn nhất cũng chỉ hơn ba mươi người, ThụyThụy và Hạ Nghị chắc không sao đâu! Hoặc là có lẽ bây giờ con bé và HạNghị đang ở suối nước nóng Hokkaido, căn bản không phải Tokyo!”

“Tống Dư Vấn, cô bình tĩnh một chút đi!” Anh chỉ biết nói như vậy, mới có thể lập tức chạy tới.

Người phụ nữ này dù núi có sập trước mắt mặt cũng chẳng đổi sắc, nhưng nếu là chuyện an nguy của Thụy Thụy, cô nhất định sẽ nôn nóng muốn chết.

“Tôi chẳng thể bình tĩnh, tôi quyết định sáu giờ tối nay bay đến Thượng Hải, tôi muốn đến Thượng Hải chờ, hy vọng ngày mai sân bay Tokyo sẽ hoạtđộng!” Sau cơn động đất hôm nay toàn bộ sân bay đường dài của Tokyo đềuđóng cửa, nếu không cô hận không thể sải đôi cảnh dài mà bay qua.

“Tống Dư Vấn, cô điên rồi à?” Triệu Sĩ Thành không thể tin.

Bên kia động đất hung dữ, những vị khách bị kẹt lại ở Tokyo đều hận khôngthể nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng cô lại chui đầu vào lưới mà bay đến.

“Tôi điên rồi, nghĩ đến Thụy Thụy của tôi sợ hãi đang khóc, tôi cũngphát điên rồi!” Giấc mơ kia rất chân thật, chân thật đến mức cô kinhhãi, cảm thấy bất an.

Từ khi đọc tin trên mạng đến giờ, trongđầu cô không chỉ xuất hiện cảnh trong mơ kia một lần, bây giờ cô khôngthể làm Tống Dư Vấn bình tĩnh, cô chỉ là một người mẹ bình thường.

“Tôi có thể tin Hạ Nghị, đúng không? Tuy anh ấy không yêu tôi, nhưnganh ấy yêu con gái chúng tôi, nhất định anh ấy sẽ bảo vệ tốt cho ThụyThụy, đúng không?” Cô hỏi vài câu liên tục.

“Cô bình tĩnh đã, uống miếng nước đi!” Anh lập tức xoay người rót nước cho cô cô, đưa tới bên miệng cô.

Khi cô nhận cốc nước, anh để ý thấy, cái cốc cũng rung lên, cả người TốngDư Vấn run rẩy, hơn nữa, tay cô lạnh đến đáng sợ. Bây giờ sao cô chẳngcó chút dáng vẻ của người phụ nữ thành đạt, cô hiện tại chỉ là cố kiêncường đè nén sợ hãi.

“Thụy Thụy sẽ không sao, con bé sẽ bình an ở Nhật Bản, chờ cô đón nó về.” Anh lên tiếng an ủi.

Cô không chắc chắn ngước mắt, nhìn sâu vào đáy mắt bình tĩnh của Triệu SĩThành. Giọng nói điềm tĩnh của anh như mang theo một sức mạnh có thể làm cho người ta lắng đọng cảm xúc.

“Bác sĩ Triệu, có thể ôm tôi một lát không?” Cô đột ngột đề nghị.

Cô cảm thấy mình chưa từng bất lực đến thế, cho dù lần đó bị cướp kèm haibên, một mình nhịn đau xuống núi, cũng không bằng một phần mười kinhhoảng hôm nay, cô cần mượn chút bình tĩnh của anh, để mình tỉnh táo trởlại.

Anh sửng sốt. Tính anh cổ hủ, anh luôn rất để ý, tránh tiếp xúc tay chân với người khác giới, huống chi giờ cô còn là phụ nữ cóchồng.

“Ngại quá, coi như tôi chưa nói!” Vừa rồi cô thật mất tỉnh táo, cười gượng ép, cô lại muốn xoay người tiếp tục dọn đồ.

Chỉ là bất ngờ, anh dang tay kéo cô vào trong lòng. Đó là một cái ôm của tình bạn, không hàm chứa mờ ám gì.

“Đừng nóng vội, Hạ Nghị và Thụy Thụy sẽ bình an.” Anh ôm cô, nhẹ tay vỗ lưng cô, trầm giọng an ủi.

Tại một phút kia, cô dần bình tĩnh lại. May mà lúc này bên cạnh cô còn cóanh, nếu không thật sự không biết cô sẽ sợ hãi và lúng túng đối mặt vớihôm nay thế nào cả.

“Vâng, tôi chỉ muốn đi Nhật Bản, đưa ThụyThụy về là tốt rồi!” Cô phải tin tưởng, số mệnh Thụy Thụy của cô tốtlắm, sẽ không có bất trắc gì đâu!

“Tôi đi Thượng Hải với cô.” Sau một lúc, anh thấp giọng quyết định.

Anh không có visa Nhật Bản, chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.

Dư Vấn ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn về phía anh. Quá bất ngờ, quyết định nàyđã sớm vượt qua phạm vi bạn bè bình thường. Dư Vấn là người phụ nữtrưởng thành, hơn nữa sức quan sát của cô rất sắc bén, cho dù Triệu SĩThành che giấu rất khá, nhưng những điều suy nghĩ trong mắt anh đã sớmthay đổi từ khi mới quen nhau. Cô kinh hãi, đó là thay đổi cô không cầncũng chẳng muốn.

“Không cần, tôi có thể đi một mình…” Cô từ chối.

Cô không muốn phiền người khác, hơn nữa loại phiền nhiễu này đã quá giới hạn, dù thật ra bây giờ cô rất cần có người làm bạn.

“Không phải có ý với cô, vừa đúng lúc tôi muốn đi thăm một nhà máythuốc ở Thượng Hải thôi.” Anh tìm một lý do, nhẹ giọng giải thích.

Đây…

“Được rồi, cùng đến Thượng Hải đi.” Nếu anh đã nói như vậy, nếu nhất quyết từ chối, ngược lại có vẻ rất không vô tư.

“Ừ.” Anh vẫn có một điềm báo xấu, có lẽ sẽ làm visa Nhật Bản trong lúc ở Thượng Hải, nhưng thời gian làm visa cũng khá lâu.

Anh gọi điện thoại bắt đầu đặt vé máy bay, sau đó gọi điện thoại dặn dòDung Hoa. Anh biết, việc này đừng nói người khác thấy kỳ quái, ngay cảbản thân mình cũng thấy không được tự nhiên, nhưng lo lắng như vậy,không bằng đừng nghĩ nhiều đến thế, trực tiếp để trái tim điều khiển suy nghĩ là được rồi.

Hành lý của Dư Vấn đã xếp xong, đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên.

“Alo, chị dâu à? Tôi là Tiểu Hoa, chị có tin của Nghị chưa?” Nhận điện thoại, đối phương vừa vào đã hỏi.

Là bạn anh.

“Tôi chưa, cậu có không?” Cô lập tức hỏi lại.

“Vậy phải sao đây? Fukushima có sóng thần lớn như vậy, anh ta và Thụy Thụycó xảy ra chuyện gì không chứ?” Tiểu Hoa cũng sốt ruột, dù sao nếu không phải anh cung cấp tin tức, Hạ Nghị sẽ không đến Fukushima.

“Fukushima? Anh ấy và Thụy Thụy không phải đều ở Tokyo sao?” Dư Vấn khiếp sợ.

Dựa theo lộ tuyến du lịch bình thường, bây giờ anh ấy phải ở Tokyo hoặc Hokkaido chứ, tuyệt đối không thể là Fukushima!

“Chị không tìm người theo dõi anh ấy à?” Đối phương cũng giật mình.

Tống Dư Vấn là người phụ nữ rất lợi hại, họ cũng nghĩ đến, chuyến đi NhậtBản, hắc chắn cô sẽ phái người âm thầm phá hỏng, mới có thể không cầnbiết tin tức của Hạ Nghị.

“Vì sao tôi phải tìm người theo dõianh ấy? Hơn nữa họ làm sao có thể ở Fukushima?” Dư Vấn lập tức liền nhận thấy sự khác thường, loại khả năng này đủ để phá hỏng hoàn toàn chútbình tĩnh vừa khôi phục của cô.

Tiểu Hoa ngập ngừng, “Chị dâu,chị đừng kích động, anh Nghị đến Nhật Bản, là tìm… Đỗ Hiểu Văn kia độtnhiên chạy mất, anh ấy liền đuổi đến Nhật Bản, Đỗ Hiểu Văn ở Fukushima,chắc anh ấy cũng ở đó… Tôi xem tin tức, Fukushima có sóng thần lớn, cảđám bạn chúng tôi cũng rất lo lắng…” Lời này nói thật khó khăn, nhưngmạng người quan trọng, không thể giấu giếm được.

Dư Vấn cảm thấy mình sắp đóng băng rồi. Thì ra Hạ Nghị đến Nhật Bản căn bản không phảivì đưa Thụy Thụy đi chơi, mà là đi tìm Đỗ Hiểu Văn!

Fukushima,Fukushima, Fukushima! Thì ra, Thụy Thụy ở Fukushima, khu vực động đấtmạnh nhất tại Nhật Bản. Fukushima có sóng thần lớn! Ở Nhật Bản, động đất không đáng sợ, sóng thần mới là đáng sợ nhất!

Dư Vấn muốn xỉu, thật vất vả mới ổn định cơ thể, chưa đến mức ngã xuống, bởi vì, cô không thể gục!

“Khốn nạn!” Cô nghiến răng nghiến lợi, một lòng run rẩy, trái tim lần đầu tiên dâng lên thù hận.

Trước đêm hôn lễ Hạ Nghị đã đơn phương quyết định hủy bỏ lễ cưới, nhiều nămkết hôn anh luôn cố ý coi thể diện của cô không tồn tại, bây giờ, HạNghị và Đỗ Hiểu Văn lại không hề che dấu tình cũ, tất cả khổ sở này, tất cả tất cả, chỉ là tức giận, rất tức giận, không giống như lúc đó nữa…Hận không thể giết người! Nếu Thụy Thụy của cô bị mất một sợi tóc thôi,cô nhất định sẽ không bỏ qua cho họ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.