Shakespeare nói, tình yêu là một đóa hoa trường sinh trên vách núi đen,muốn hái nó nhất định phải có dũng khí. Đối với Triệu Sĩ Thành mà nói,cô đúng là đóa hoa kia, muốn hái, anh không sợ vất vả, lại càng khôngthiếu dũng khí, tuy nhiên, cái giả phải trả chính là vứt bỏ mọi nguyêntắc của anh.
Tiêu Đồ chẳng nói thêm một câu, lại nhấc lên kinh hãitrong lòng anh. Từ buổi sáng đến bây giờ, Triệu Sĩ Thành xuất thần suyngẫm, ánh mắt suy nghĩ mơ hồ dời về phía trong quầy kia lần nữa, đến đôi nam nữ xứng đôi kia.
“Anh hai, ăn đi.” Cho đến khi Dung Hoa gọi tênanh, anh mới tỉnh lại, chỉ là, anh tiếp tục nhìn chằm vào bát đũa củamình mà ngẩn người, không thấy ngon miệng.
“Anh chàng đẹp trai, cảm ơn anh mời nhé!” Nhân viên trong phòng khám ăn thật nhanh, vừa vui cười nói cám ơn.
Nhân viên khác của phòng khám vừa cắn ăn rất mau, vừa vui cười nói lời cảmtạ. Bữa cơm hôm nay vô cùng thịnh soạn, giống như đi ăn tiệc, cả bàn đầy đồ ăn, tất cả mọi người đều nghĩ mình thật may mắn. Mọi người đều mờ ám nhìn về phía Dư Vấn, mà nữ chính lại chỉ từ từ ăn bát cơm trắng.
“Hạ phu nhân, này, ăn tôm đi!” Hạ Nghị săn sóc lột vỏ một con tôm lớn bỏ vào bát cô.
“Cám ơn.” Nét mặt cô rất nhạt, hơn nữa, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt bắn đến của Triệu Sĩ Thành.
Cả bữa cơm, từ đầu đến cuối, cô vẫn không chạm vào con tôm kia.
Triệu Sĩ Thành quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306016/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.