Trước khi khi ra ngoài nhất định cô phải đeo đồ trang sức thanh nhã, bởi cô cảm thấy trang điểm là một phép lịch sự tối thiểu, nhưng hiện tại cô lại rất ít son phấn. Trên thực tế, sau khi Thụy Thụy chết, cô không chỉ ngừng làm việc, hơn nữa bản thân cũng rất “lôi thôi”, không có sức làmviệc gì cả.
Triệu Sĩ Thành không tự chủ được dừng chân lần nữa,quyến luyến gương mặt gọn gàng kia, anh thích dáng vẻ cô không trangđiểm, không có những thứ nhân tạo kia làm đẹp, không son phấn cô càngđẹp quyến rũ hơn. Mặc dù khuôn mặt xinh đẹp rất tái, ngũ quan xinh xắn,lại thiếu mất cảm xúc. Dù cô có dáng vẻ “vô hồn” như thế, đã gần mộttháng rồi, rất nhiều khi anh vẫn cảm thấy không dám nhìn thẳng vào cô.
“Hiện tại ban đêm vẫn thường không ngủ được à?” Anh nhìn thẳng về phíatrước, chuyên tâm lái xe, không dám quay mặt sang chỗ cô.
“Vâng, rất hay mất ngủ. Mắt càng nhắm chặt lại càng không ngủ được. Nếumắt nửa khép nửa mở, đầu lại cảm thấy mệt, nghĩ này nghĩ nọ, lại khôngbiết mình đang suy nghĩ cái gì.” Cô rất phối hợp trả lời.
Vẫn như thế ư?
“Vừa rồi bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói tôi đã gặp đả kích quá lớn, đã vượt qua giới hạn chịu đựng củabản thân, nên mới mất ngủ, xuất hiện ảo giác. Ông ấy bảo tôi phải nghĩsang chuyện khác, ảo giác mới có thể từ từ biến mất.” Mặt cô không chútthay đổi nói.
Cô không biết mình có vấn đề gì, lại càng khôngnghĩ mình đã nhìn thấy ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306037/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.