Sau đêm đó, Hạ Nghị nghĩ sẽ là một khởi đầu mới, ít nhất anh đã tìm thấy cảm giác yêu cuồng nhiệt. Buổi sáng, lúc anh tỉnh lại, chăn vẫn đắptrên người, chỉ là người trên sô pha sớm đã không biết bóng dáng. Đượcrồi, anh không so đo nhiều như vậy, coi như cô thẹn thùng đi! Dù sao,anh cũng là người rất nhiệt tình và lãng mạn, câu “Hạ phu nhân, ngủngon, anh yêu em” Ẩn dấu biết bao tình cảm, anh nghĩ, thông minh như côchắc sẽ biết.
Bây giờ anh vô cùng chắc chắn, Hạ phu nhân đã bước vàotrái tim anh, làm cho anh muốn có được cái ôm của cô đến thế. Nhưng mà,khát vọng của anh càng lớn, bắt đầu càng phát hiện ra khác thường, bởivì, thậm chí ngay cả cơ hội để anh nói thêm câu “Hạ phu nhân, ngủ ngon,anh yêu em” nữa cũng không có.
Đêm nay, thể xác và tinh thần của anhmỏi mệt từ bệnh viện về. Ở trong bệnh viện, thái độ cố chấp của mẹ làmcho anh tức giận, chẳng thể không kích động.
Anh vội vã muốn gặp Hạphu nhân, cho dù cô không dịu dàng, nhưng mà, có thể trông thấy cô, tâmhồn anh được an ủi đôi chút rồi. Nhưng mà, anh đợi thật lâu thật lâu,thậm chí đã gần 12h, vẫn không thấy bóng dáng Dư Vấn đâu. Tịch mịch vôhạn không biên giới thổi qua người Hạ Nghị, khiến anh hoảng hốt.
Côđi đâu rồi? Lúc 8h anh đã gọi điện cho cô, trong điện thoại, cô nói vớianh là mình đang tăng ca, buổi tối có thể sẽ không về. Lúc này mà còntăng ca, hơn nữa buổi tối không về nhà, sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-trai-tim/2306009/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.