Đã là ngày thứ Tư rồi, tôi đến CCB* quẹt thẻ, trên thẻ vẫn trống không. Tôi nhớ rõ ràng mẹ đã nói trong điện thoại là gửi tiền vào trong thẻ CCB của tôi. Thứ hai hẳn là đã có rồi, sao hôm nay còn chưa có?
(*)
CCB: Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc
Sau khi ra khỏi CCB, tôi muốn nhanh chóng về nhà để gọi điện thoại hỏi. Vừa băng qua đường, tôi lại nhìn thấy Tiểu Khang. Năm, sáu tháng không gặp, hình như cậu ta đã mập lên. Tên nông dân huyện Bì đối xử với cậu ta rất tốt, cơm nước đầy đủ, nuôi Tiểu Khang trắng trắng mập mập.
“Tiểu Khang!” Tôi gọi cậu ta từ đằng sau.
Tiểu Khang quay đầu lại, thấy tôi thì ngạc nhiên: “Mấy ngày rồi không gặp anh, bế quan tu luyện hả?”
“Cậu sinh viên kia đâu, không đi chung với cậu à?”
“Cậu ấy đang làm thêm, bận lắm.”
Tôi đột nhiên muốn nhờ Tiểu Khang giúp luôn. Dù khả năng Tiểu Khang động lòng không lớn nhưng thử chút cũng không hại gì. Dù gì trước kia tôi đối xử với cậu ta cũng không tệ lắm, ít nhất thì tôi cho là như vậy.
Tôi kéo Tiểu Khang ngồi xuống quán nước giải khát trên đường, bắt đầu nói: “Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Còn phải xem là chuyện gì.”
“Cho tôi mượn ít tiền, gần đây hơi kẹt. “
“Ha! Anh hai, anh đùa hả. Hai chúng ta có thân lắm đâu, thường xuyên mấy tháng không gặp nhau. Tôi cho anh mượn tiền, anh phủi mông đi luôn thì tôi phải đi đâu kiếm anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-phan-nguoi-yeu/2621316/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.