Cô lại nổi cơn thích phá người... Căn bệnh nhây chọc người này của cô, hoàn toàn kế thừa từ Thiên...
Chỉ có điều, cô áp dụng thì luôn thành công, mà Thiên thì hầu như chưa lần nào...
Mã đáo thành công... lừa được cô cả...!? .
.
.
.
Cô hắng giọng, lắc đầu:
_ Tôi mà uống nước lạnh sẽ đau đầu hơn... rất đau...!!
Rồi cô vờ ôm đầu, ra vẻ thống khổ. Nam chủ Tịnh Vũ lập tức đi tìm nước ấm cho cô...
Nhưng khổ nỗi, phòng y tế lại hết nước ấm... hắn gấp gáp, vội xoay đầu nói với cô:
_ Chờ 1 lát, tôi đi tìm nước ấm cho cô...!
Nói rồi, vị nam chủ lạnh lùng, lãnh khốc kia vội vàng chạy đi... không có lấy nửa giây chần chờ..!
Xem chừng đã có chút yên tĩnh... Cô vội lên tiếng:
_ Ra đi!
Hắc Vũ từ ngoài cửa sổ, nhanh nhẹn trèo vào... quỳ trước cô, báo cáo:
_ Chủ nhân! Mọi việc đã theo sắp xếp của Người... Bước kế tiếp, Người có dự tính...
Cô ngắt lời anh:
_ Đủ rồi! Hắc Vũ, ngươi đang tò mò những việc quá phận sự của mình. Mau trở về làm nốt những việc khác mà ta đã giao phó đi...!
Hắc Vũ buồn bã, đáp:
_ Thuộc hạ đã rõ...!
Anh nhảy ra ngoài cửa sổ và biến mất như 1 cơn gió... Cô thầm khen thân thủ của anh quả là nhanh nhẹn...
Cô đuổi khéo Hắc Vũ đi... vì sợ đột ngột nếu nam chủ Tịnh Vũ có trở lại...!
Lỡ như, hắn ta lỡ dại tỏ thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-nhat-tieu-nuong-tu/4600934/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.