"Anh nhanh lại đây,em trai xuất hiện,tiểu Mao Mao em từ từ đợi anh a,đừng chạy nhanh như vậy." An Lạc tại địa phương Mao Mao biến mất hét lớn.
An Dật nhìn An Lạc trước mặt cái mũi hồng hồng nói:"Sao mũi của em lại đỏ như vậy?"
"Di? Không có việc gì,là tiểu Mao Mao đánh,có thể là giận em,bởi vì em luôn làm phiền y ngủ." An Lạc vuốt cái mũi còn ẩn ẩn đau,tiểu gia hỏa kia thật quá mức bạo lực.
An Dật nhìn bốn phía một chút,nơi này nơi đó có tiểu tinh linh,vào lúc anh em bọn họ nói chuyện Mao Mao đã không còn bóng dáng.
An Dật nói với em trai:"Vẫn là nhanh đi tìm Mao Mao,đã không còn thấy bóng dáng y."
An Lạc kêu to đuổi theo:"Nhanh lên,không thấy Mao Mao,chúng ta phải đuổi theo."
An Lạc mang theo An Dật rất nhanh đã đến sinh mệnh thụ.
"Anh tìm được Mao Mao không? Tại sao lại không thấy?" An Lạc sốt ruột đứng bên dưới sinh mệnh thụ tìm.
An Dật triển khai năng lượng biến ra cái cánh,nhanh chóng bay lên trên sinh mệnh thụ,tìm một vòng,cuối cùng tìm thấy gia hỏa kia ngồi trên cây ngây ngốc vẻ mặt khốc khốc.
An Dật ngồi trên một cành cây thô to hỏi:"Mao Mao vì sao lại không cùng tiểu tinh linh khác cùng nhau chơi? Lại ngồi một mình trên đây phát ngốc?"
"Không muốn,ai lại thích chơi chung cái đám tinh linh chưa khai trí kia chứ." Tiểu Mao Mao đô đô chu cái miệng nhỏ,bộ dáng kia đáng yêu đến nói không lên lời,An Dật muốn xoa xoa đầu nhỏ của em trai,đứa nhỏ này hẳn là không biết vẻ mặt bây giờ của nó,bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-nham-cua-khong-gian/757686/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.