“Anh làm gì vậy? Cứu tôi với! Cứu tôi với ”
Dương Lan Xuyên vội vàng hô lên.
Nhưng mà, một chiếc khăn lông màu trắng đã bịt kín miệng Dương Lan Xuyên, sau đó, hai mắt Dương Lan Xuyên bất chợt trở nên mơ màng, không dãy dụa nữa! Cùng lúc đó.
Bên trong hầm lao.
Khải Minh ngủ say, lỗ tai bông nhiên động đậy.
Sau đó, bất chợt mở hai mắt ra.
Đột nhiên, từ trong mắt lóe ra một ánh huỳnh.
quanh màu xanh lá cây.
Sau đó khôi phục như bình thường.
Nhưng mà, ngạc nhiên mừng rỡ trong đó không che dấu chút nào.
Bởi vì Khải Minh nhận ra rằng, trong hầm lao này ánh sáng tối tăm nhưng hai mắt cậu có thể nhìn rõ từng ch tiết trong đây.
Gòn có thính lực, chỉ cần mình muốn thì hình như cũng có thể nghe được âm thanh từ ngoài.
“Vèo”
Cơ thể Khải Minh hơi chấn động, cả người dễ dàng nhảy lên khoảng không.
Nhưng bây giờ Khải Minh nhìn làn da của mình, trên mặt làn da, cũng chảy ra rất nhiều cái màu đen phát ố.
Những thứ này chắc là tạp chất trong cơ thể mình.
“Linh huyết chính là linh huyết, không những có thể giúp mình ổn định tâm tính, còn có thể cải thiện, rèn luyện thân thể của mình!”
Khải Minh mừng rỡ trong lòng Bây giờ cậu cảm thấy nội lực của mình đã tăng lên gấp bội so với ba ngày trước.
“Vốn còn định lấy được linh huyết thì mình sẽ tìm đến nhà họ Vũ tính sổ.
Nhưng không ngờ bọn họ lại chủ động nộp mình lên!”
Khải Minh cười lạnh trong lòng.
Đúng rồi! Dương Lan Xuyên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567800/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.