Nhìn cậu như cậy, Dương Lan Xuyên cũng hơi đau lòng.
Dù sao bây giờ Dương Lan Xuyên đang có một cảm xúc mơ hồ với cậu.
Nói tóm lại là, yêu quá hóa hận “Anh tỉnh lại cho tôi a!”
Dương Lan Xuyên chợt đau lòng đến khóc lên, ngồi bên cạnh Khải Minh.
Chàng trai này, đã từng cho cô tình yêu tốt đẹp nhất trên đời, tình yên vô tư, cậu đã cho cô toàn bộ.
Những thứ này, Dương Lan Xuyên đều hiểu rõ.
“Khải Minh, tôi biết anh hận tôi, hận tôi trước kia bắt nạt anh giống bọn họ.
Nhưng tôi không có cách nào khác, tôi không muốn trả qua những ngày bị người ta coi thường nữa.
Từ nhỏ đến lớn, tôi sợ nhất chính là người khác coi thường tôi!”
“Tôi muốn, để cho người khác ngưỡng mộ tôi, tôn kính tôi.
Nhưng, trong lòng tôi có anh, anh tuyệt đối không được chết, Khải Minh!”
Dương Lan Xuyên nấm lên người Khải Minh khóc nức nở.
Mà Khải Minh đang hôm mê sâu, lúc này hơi hơi nhíu mày.
Vù! Bất thình lình, quanh người Khải Minh lóe lên ánh sáng đỏ.
Theo sau đó, là một cỗ năng lượng cực nóng thổi quét mà đến.
Giống như khối sảt nóng hổi làm cho Dương Lan Xuyên bị đau, vội vàng rút hai tay ra.
Dương Lan Xuyên kinh ngạc hô lên một tiếng, lui về sau mấy bước, cực kỳ khiếp sợ nhìn Khải Minh.
“Đây…Đây là có chuyện gì vậy? Sao lại nóng như này?”
Dương Lan Xuyên ngạc nhiên, nghỉ ngờ.
Nhưng đạo ánh sáng đỏ đó, rất nhanh đã biến mất.
Sắc mặt Khải Minh, lại trở về màu trắng bệch.
“Cô Xuyên, đã tới giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567799/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.