Bây giờ Lưu Đức mới biết, vì sao phản ứng lúc lần đầu tiên thẳng nhóc này nhìn thấy mình không phải là sợ hãi, mà là hưng phấn.
Thì ra, cậu ta có thực lực rất mạnh, thậm chí là mạnh đến một trình độ không thể hiểu được.
Hơn nữa cậu ta cảm ơn mình là bởi sớm đã biết mình sẽ chết Bây giờ Lưu Đức rất hối hận.
Nếu mình không đuổi tới đây, thì sẽ không chết.
Nếu không đuổi tới đây, ngoan ngoãn quay về chế thuốc, nói không chừng lúc còn sống có thể tiến vào cảnh giới nội lực thần bí, Nhưng, tất cả đã muộn rồi.
“Cậu…Cậu muốn thế nào?”
Gi ờ phút này, Lưu Đức đã hít vào nhiều hơn thở ra “Mượn máu tươi của ông dùng, yên tâm, tôi sẽ thực hiện lời hứa của tôi, để ông toàn thây.
Ông hãy yên tâm đi đi!”
Nói xong, Khải Minh bóp cố Lưu Đức, nhẹ nhàng vặn một cái.
Hai mắt Lưu Đức mở to, đã chết rồi.
Khải Minh mượn dùng một ít thảo dược gần đây, luyện chế huyết tỉnh.
Sau đó mang theo con chó nhỏ, mai phục ở một bên.
Vẻ mặt Khải Minh cực kỳ khẩn trương, nắm chặt con dao màu đen trong tay.
Linh hồ có bản tính tham lam, nếu không như vậy linh hồ cũng không rơi vào con đường sắp đi đến tiệt chủng.
Ngay lúc này, con chó nhỏ mở to hai mắt nhìn.
Khải Minh nín thở.
Bởi vì, con linh hồ đó đã xuất hiện! Nó thật cẩn thận, nhưng ánh sáng trong mắt nó đã bán đứng đáy lòng tham lam của nó.
Sau khi xác định tình hình xung quanh không còn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567797/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.