“Được, một lời đã định!”
Khải Minh cười nhẹ.
Những thứ như nhân tình, thể diện, Khải Minh đã thông suốt từ sớm rồi.
Không sai, Khải Minh bây giờ rất ích kỷ, chỉ cần bất cứ việc gì có lợi cho mình, Khải Minh mới làm.
Râm! Hai người Võ Khang và Trương Thành đang khó mà chống đỡ.
Bay đến dưới chân Khải Minh, nặng nề ngã sấp xuồng.
“Ha ha ha, hai tên phế vật.
Bùi Thành Công, ông còn trợ thủ nào nữa không, mau gọi ra đây đi!”
Lưu Quốc Báo sang sảng cười lớn.
Khải Minh thản nhiên đi lên.
“Gì vậy, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Chẳng nhẽ nhà họ Bùi hết người rồi à? Mời một người như này ra sao?”
Lưu Quốc Báo nhìn Khải Minh, lắc đầu khinh miệt.
“Mấy năm nay, anh vẫn luôn học nghệ ở khu vực Đông Nam Á phải không?”
Khải Minh liếc mắt nhìn hắn ta một cái, nói.
Lưu Quốc Báo nghe vậy thì ngần ra.
Bản thân mai danh ẩn tính, tự hỏi là đã ẩn nấp cực kỳ kỹ.
Không một ai biết được nội tình thật sự bên trong của mình.
Nhưng bây giờ, lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nói toạc ra.
“Cậu…sao cậu biết?”
Lưu Quốc Báo lập tức nhìn thẳng vào Khải Minh.
“Văn Hải kia, là đàn em cùng khóa với anh sao?”
Khải Minh lại hỏi.
Lưu Quốc Báo giật giật mí mắt: “Cậu ta là một đàn em chưa chính thức của tôi! Cậu biết cậu ta à?”
“Ừ, đã bị tôi giết rồi!”
Khải Minh nói.
“Cậu?”
Trong lòng Lưu Quốc Báo căng thẳng.
“Xem ra, cậu cũng có bản lĩnh.
Nhưng Văn Hải chỉ là một đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567791/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.