“Đây… là người của cậu chủ Viễn à?”
Ở bên khác trong video là một căn nhà trong thôn.
Trong nhà có bốn, năm người áo đen đang bị trói.
Ai cũng bị đánh sưng mặt, được người của Khải Minh coi chừng.
Rõ ràng ông Lưu có quen những người này, đây chính là người của Long Chí Viễn.
“Ông Lưu, tên nhóc Long Chí Viễn kia vốn hung tàn độc ác.
Anh ta sợ ông bịp bợm nên xế chiều nay đã cử người đi bắt con gái ông rồi, ha ha, may mà chúng tôi tới trước một bước!”
Lê Tâm cười nói.
Ông Lưu sực tỉnh.
“Giỏi cho tên Long Chí Viễn này, suýt chút nữa thì tôi đã bị anh ta đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi! Cậu Khải, tôi có lỗi với cậu!”
Ông Lưu liên tục cúi người xin lỗi.
Đúng thế, cho dù nói thế nào thì cậu Khải cũng đã gián tiếp cứu con gái ông ấy.
Hơn nữa ông ấy cũng biết rõ cách làm người của Long Chí Viễn, để đạt được mục đích, anh ta sẽ không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào.
Một khi con gái ông ấy rơi vào tay Long Chí Viễn, nếu ông ấy không làm theo lời anh ta thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Thế nên bây giờ, bên cạnh sự hối hận và sợ hãi, ông Lưu còn áy náy và biết ơn cậu Khải hơn.
Ông ấy lập tức hạ giọng, nói với vẻ thần bí: “Cậu Khải, tôi có một đoạn ghi âm, tôi tin chắc cậu sẽ thấy hứng thú với nó!”
Khải Minh và Lê Tâm nhìn nhau, lập tức gật đầu ra hiệu cho ông Lưu mở ghi âm lên… Về vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567588/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.