Ông già này, Khải Minh vừa nhìn đã nhận ra, chẳng phải chính là kẻ đã lừa gạt cậu khi Tần Nhã mất tích lần trước hay sao.
Không ngờ bây giờ còn tìm tới cửa.
“Lại là ông sao?”
Khải Minh khẽ cau mày nói.
“Ai u! Cháu trai lớn, lại đụng phải cậu rồi.
Hừ, bọn bảo vệ nhỏ này không cho tôi vào, cậu đi nói với họ một tiếng để họ cho tôi đi vào!”
Ông già chống nạnh nói.
“Ông đi vào làm gì? Tôi nói cho ông biết, chuyện lần trước là tôi giúp ông, giúp ông trị thương ở chân, vậy mà lần này ông còn tiếp tục ỷ lại vào tôi, ông thật sự cho rằng tôi sẽ không tức giận đúng không?”
Khải Minh không nhịn được bèn lên tiếng nói.
Ngẫu nhiên một lần thấy ông ta đáng thương, Khải Minh có thể giúp đỡ thì cũng giúp một chút.
Nhưng lặp đi lặp lại thì cũng hơi quá đáng rồi…! “Cháu trai lớn, tại sao cậu lại có thể nói như vậy được…, cái gì mà tôi ỷ lại vào cậu chứ.
Chỉ là tôi thấy cậu quá giống cháu trai của tôi, nếu mà nó không chết thì năm nay chắc cũng lớn như cậu vậy!”
Vẻ mặt ông già bỗng trở nên đau thương.
“Ông già này, đúng là ăn nói hàm hồ mà, xem tôi có đánh ông hay không!”
Bảo vệ muốn đánh ông.
Khải Minh cũng thấy ông già này có hơi đáng thương, lập tức giơ tay lên.
“Vâng! Cậu Khải!”
Bảo vệ nhanh chóng lui sang một bên.
Còn ông già, bây giờ đang có vẻ mặt đau thương ngồi xuống bậc cửa.
Khải Minh cảm thấy có chút không đành lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567583/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.