Ba mẹ của Trịnh Duyệt cũng hoàn toàn sững sờ.
‘Vừa nấy còn mở miệng mảng người ta là tên nghèo kiết xác, còn bảo người ta tránh xa con gái mình ra, chẳng trách người ta nói trong mắt người ta bọn họ mới chính là những kẻ nghèo kiết xác.
Chẳng phái thế sao! “Bịp bip!”
Trần Hạo bẩm còi, khởi động xe, chậm chạp rời khỏi bãi đỗ.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Giang Vi Vị, Trần Hạo không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, cho dù lúc này Giang Vi Vi vô cùng hi vọng Trần Hạo có thể nhìn cô ta một cái, hoặc mắng cô ta một câu, hay tát một cái cũng được.
Nhưng lại không có, Trần Hạo hoàn toàn không đếm xia đến.
Còn Trần Hạo thì sao, giúp Trịnh Duyệt giúp đến đáy là đú rồi Anh đạp chân ga, lái xe ra khói bãi đỗ.
Kiểu vả vào mật mà không có chút âm thanh nào thế này còn đã hơn kiểu khoe.
khoang thể hiện nhiều.
Trần Hạo lười nhìn biểu cảm của bọn họ.
“Cậu ta là câu ấm nhà nào vậy chứ?”
Lúc này Giang Tứ Kiều nuốt một ngụm nước bọt.
Giang Vi Vi hoàn toàn suy sụp, bất lực, đầu trống rồng, câu hỏi này cô ta cũng không trá lời được.
Nói thật, vừa nãy cô ta có một loại kich động, đó là không cần mật mũi gì nữa, chứ bổ nhào ra mà xin lỗi Trần Hạo, để cậu ta tha lỗi cho mình, dù gì thì cậu ta có tiền mà, có thể mọi người không biết lúc Trăn Hạo lên xe đẹp trai biết chừng nào! Thậm chí cô ta còn muốn chụp lại chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mo-mat-thay-than-tai/567386/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.